Chương 27: (Vô Đề)

Lệnh chủ không phải bận tâm ai nên nói đi là đi ngay.

Một miếng vải được trải rộng trên mặt giường hoa đẹp đẽ, đó là tay nải lệnh chủ chuẩn bị để bỏ đồ vào. Đã lâu lắm rồi chàng không rời nhà đi xa, núi Thiếu Thất cách phía Bắc Yểm Đô tám nghìn do tuần, có cưỡi mây cũng phải mất ngót nghét những hai hôm mới tới nơi, nếu đã không thể đi về trong ngày, dựa theo lẽ thường thì dĩ nhiên phải chuẩn bị ít hành lý.

Ly Khoan Trà đứng trước cửa nhìn lệnh chủ nhà mình trong phòng xoay hết bên này lại xoay bên kia, xoay nửa buổi mà tay nải vẫn trống trơn. Một người không cần xiêm y thay đổi hay lộ phí đi đường thì đúng là chả có gì để thu dọn cả.

"Chúa thượng định đến đỉnh Tụ Quật thật ạ?" Ly Khoan bồn chồn hỏi: "Ở đó có Tranh*, còn lợi hại hơn cả Đào Ngột đấy."

(*Tranh có nghĩa là nanh ác hung dữ, là một loại úy thú ở núi Chương Nga.)

Lệnh chủ đương nhiên biết. Trước đây khi đại chiến với Hoàng Đế, Xi Vưu từng triệu hồi úy thú thượng cổ, trong đó có Tranh. Tranh mọc năm cái đuôi, lấy hổ báo làm thức ăn, là một con yêu quái hết sức có phong cách, đồ đần Thôn Thiên kia hoàn toàn không thể xếp ngang hàng. Nhưng thế thì sao, muốn lấy Nhược Mộc thì nhất định phải đến đỉnh Tụ Quật.

Lệnh chủ lay hoay cả buổi, cuối cùng lấy một cái lược bỏ vào tay nải, "Bổn đại vương sợ ai chứ? Đánh Đào Ngột chỉ cần dùng một quyền, đánh Tranh cùng lắm cũng chỉ hai quyền là xong. Chưa kể con thú đó vốn không thích xen vào chuyện của kẻ khác, còn không đáng ghét bằng Phì Di*."

(*Phì Di là tên gọi những loài thú dữ gây hạn hán trong truyền thuyết thần thoại Trung Quốc. Nó có thể là chim hoặc rắn hai thân, Mãnh Xà cũng là một loại Phì Di.)

Thế giới được chia thành ba cõi, được phân bố tỉ mỉ từ Bắc chí Nam, ở cực Nam là Tịnh Thổ của chư Phật, tiếp đến là Trung Thổ nơi loài ngươi cư ngụ. Càng lên phía Bắc thì càng tốt xấu lẫn lộn, Sát Thổ nằm giữa dãy Thiết Vi thì chẳng cần phải nói nữa, loạn xì ngầu cả lên. Nhưng ở cực Bắc lại rất đơn giản, là thiên đường của yêu thú và hung thú. Sau khi trải qua mấy lần đại chiến thì chỉ còn lại mỗi một nhóm nhỏ, có thể vì lười hoặc vì mang trọng trách trong mình, chúng gần như không hề vượt qua biên giới của Sát Thổ.

Nhân gian có quy tắc riêng thì Yêu giới cũng vậy, nên việc bọn họ xông vào rừng băng đã là một kiểu phá hỏng trật tự rồi. Nhưng để hôn thê được vui vẻ, lệnh chủ cũng liều mạng bất chấp hết, điểm này Ly Khoan hoàn toàn hiểu được. Mười nghìn năm qua lệnh chủ nhà cậu chủ yếu chỉ nghịch bùn, không đặt nặng chuyện tình cảm lứa đôi, nhưng đến độ tuổi nhất định thì yêu quái nào cũng biết yêu thôi.

Với yêu quái khác thì chỉ cần sau hai ba trăm năm là bắt đầu hoài xuân, nhưng lệnh chủ lại chậm hơn kẻ khác những chín nghìn năm trăm năm.

Một khúc củi bị phơi nắng gần mười nghìn năm, e không cần lửa nhóm cũng tự bốc cháy được. May mà Yểm hậu xuất hiện kịp thời, vẻ đẹp của Yểm hậu không những soi sáng lệnh chủ mà còn soi sáng cả toàn bộ Yểm Đô. Người xinh đẹp luôn được quý trọng âu cũng là chuyện dễ hiểu, huống hồ đầu kia lại là lệnh chủ thích ái tình chứ không thèm thân nhân.

Gốc cây già vạn tuổi năm nay rốt cuộc cũng nở được hoa, Ly Khoan cảm động tới nỗi nước mắt tuôn rơi. Bây giờ lệnh chủ đã có đầy đủ khí phách mà một nam giới nên có rồi, nên với điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm được an toàn thì Ly Khoan luôn ủng hộ chàng bằng cả hai tay hai chân.

"Thật ra theo thuộc hạ thấy, chúa thượng có thể cảnh báo trước cho Yểm hậu biết về nguy hiểm của chuyến đi này, sau đó tự mình đi lấy Nhược Mộc về giao cho nàng, tội gì phải đưa nàng đi mạo hiểm cùng chứ."

Lệnh chủ nói liền: "Ngươi chả biết gì cả, lúc hoạn nạn mới thấy được chân tình, chưa kể, nàng không có ở đấy thì bổn đại vương bày phong thái hiên ngang oai hùng cho ai nhìn hả? Tình cảm phải bồi dưỡng mới có được, nếu nàng cứ trốn trong nhà tranh của nàng, ta ở Yểm Đô của ta, nàng lại không chịu cho ta ngủ lại, đến lúc nào mới có thể yêu đến chết đi sống lại đây?"

Lý luận của lệnh chủ làm Ly Khoan kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, cậu chàng phát hiện chúa thượng nhà mình có tư duy linh hoạt tới mức chẳng ai đuổi kịp. Có điều sau khi quan sát chàng từ trên xuống dưới mấy lần, hiện thực tàn khốc vẫn rành rành ra đó, "Thuộc hạ vẫn cảm thấy phái nữ chú trọng bề ngoài của nam giới nhất, chỉ cần có một gương mặt dễ nhìn là bớt đi được bao nhiêu đường vòng rồi.

Sao chúa thượng không cân nhắc đến việc cởi áo choàng ra, hoặc là xắn tay áo để tay trần đóng cọc gỗ trên đường Yểm hậu đi qua ấy. Ngài cứ nghĩ thử xem, cơ bắp căng tràn lại óng ánh mồ hôi cần cù, thuộc hạ đảm bảo Yểm hậu mà nhìn là tim sẽ đập thình thịch ngay."

"Thế sao?" Giọng điệu của lệnh chủ nhuốm vẻ khinh thường rõ ràng, "Dùng sắc đẹp mê hoặc há có thể bền vững? Ý kiến này của ngươi quá tệ, bổn đại vương đã nhân lúc thần không biết quỷ không hay đào sẵn một cái hố rồi, bất kể mặt mũi ta trông thế nào, chỉ cần nàng nhìn thấy thì sẽ hết lòng yêu ta, ngươi có tin không? Chiêu ám thị tâm lý này tuy khá mơ hồ, nhưng hiệu quả lắm đấy, bổn đại vương thực sự quá anh minh, ha ha ha…"

Ly Khoan nghe mà đầu óc quay mòng mòng, chuyện đào hố gì đó chàng chưa hề bàn bạc qua với nhóm cố vấn, đến cùng sẽ dẫn tới kết quả gì thì chỉ có trời mới biết.

Mặc cho cậu truy hỏi, lệnh chủ vẫn không tiết lộ nửa chữ, chỉ nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ tự biết, nói ra sẽ không linh." Dứt lời chàng vui vẻ ngân nga vài câu hát, lại cầm lấy một hộp sáp bôi mặt trên bàn trang điểm cho vào tay nải, lẩm bẩm với chính mình: "Mang theo luôn, Vô Phương rửa mặt xong sẽ muốn bôi."

Cuối cùng lệnh chủ quải tay nải đựng mỗi cái lược với hộp sáp lên đường. Đầu tiên chàng đến núi Nhĩ Thị chờ Vô Phương, thấy nàng đi ra rồi trở tay khóa cửa, tâm trạng chàng lập tức hớn hở như đứa trẻ được đi chơi tiết Thanh Minh với bạn bè. Chỗ chướng mắt duy nhất là nàng muốn dẫn theo Cù Như, con chim ngu xuẩn kia cứ ríu rít ồn ào lắm, sao không ở lại trông nhà đi chứ?

Ly Khoan lực bất tòng tâm nhìn lệnh chủ, "Thế giới hai người của chúa thượng bị hớ rồi."

Khuôn mặt của lệnh chủ dưới áo choàng đen trở nên quạu đeo, "Đã thế thì ngươi cũng đi cùng đi."

Nói thật, lệnh chủ tuy đơn thuần nhưng không hề ngốc. Hai nam hai nữ lên đường tuyệt đối dễ phối hợp hơn là một nam hai nữ. Lúc chàng muốn ở riêng với hôn thê, Ly Khoan Trà có thể làm vướng chân Cù Như, như thế con nhóc đó sẽ không thể quấn lấy Vô Phương sư phụ ơi sư phụ à nữa.

Phải thể hiện sự rộng lượng, không thể can thiệp vào chuyện nàng dẫn theo vật cưng lên đường được. Chàng đi đến, nhìn thấy hôn thê nở nụ cười hiền hòa với mình thì nhất thời giật nảy mình, mở miệng liền lắp bắp: "Nương… nương tử, đã chuẩn bị xong cả chưa?"

Vô Phương cho rằng chỉ đi một lát sẽ về nên không chuẩn bị gì, song vẫn chắp tay chào chàng, "Lại phải làm phiền lệnh chủ rồi, thật ngại quá."

"Người một nhà khách khí làm gì." Lệnh chủ khoát tay, "Để một mình nàng đi vào rừng băng ta mới không yên tâm." Sau đó chàng quay qua nhìn Cù Như, "Tiểu điểu, ngươi cũng đi cùng à?"

Cù Như thưa phải, còn rất khách sáo gọi một tiếng "sư nương". Lệnh chủ nghe xong thì lập tức hết chướng mắt cô bé, đứa nhỏ này rất biết điều, có thể đào tạo được.

Chàng vui vẻ *ờ* rồi chỉ vào Ly Khoan, "Vừa vặn hộ pháp của ta cũng đồng hành, gặp phải khó khăn gì thì có thể tìm A Trà ca ca giúp đỡ."

Ánh mắt ngạo mạn của Cù Như liếc nhìn Ly Khoan đầy khinh bỉ. Một con bò sát đạo hạnh mới sáu bảy trăm năm lại tự xưng ca ca trước mặt cô bé? Khôi hài thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!