Chương 26: (Vô Đề)

Chấn Y cứ như đã tan biến vào hư vô, trong ba ngày sau đó, bọn họ không cách nào tìm thấy và cũng chẳng phát hiện được chút tung tích nào của y. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đằng này lại không thấy gì, cứ như y chưa từng xuất hiện trên mảnh đất này bao giờ vậy, phái nhiều người đến mấy đi tìm thì vẫn bặt vô âm tín.

Tìm kiếm đến mức mệt mỏi, Cù Như ngồi *bịch* xuống dưới mái hiên than thở, "Có thể đi đâu được chứ, hay là bị yêu quái xơi mất rồi?"

Nếu như đã bị ăn thì hồn phách vẫn phải còn đó, không thể nào bặt vô tăm tích như thế này được. Vô Phương ngồi trước cửa sổ lần hạt tràng điều tức, bên cạnh có bày một chiếc lư hương tinh tế, khói trong lư lượn lờ bay lên, từng sợi khói xanh trắng quét qua vạt váy nàng, như khảm hoa văn chìm lên đấy.

Hai mắt Vô Phương nhắm nghiền, ấn đường giãn ra, nôn nóng lúc trước qua đi nay đã dần dần bình tĩnh lại. Nàng là sát hung, có thể cảm nhận được di động của hồn phách xung quanh, chẳng có cái nào của Chấn Y thì chứng tỏ y đã không còn ở lân cận Yểm Đô nữa. Một người phàm sao lại có thể đi nhanh như vậy được? Hay những nữ yêu núi Cửu Âm kia đã cứu y rồi? Trên Phạn Hành Sát Thổ mà lại có yêu quái tránh được lục soát của Yểm Đô, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Nàng đứng dậy bước xuống thềm gỗ, Phạn Hành Sát Thổ không có mặt trời chiếu rọi nên sương mù khó tiêu tan, đôi khi giữa ban ngày mà vẫn khó bề nhận ra vật ngay bên cạnh. Giao hẹn với Bạch Chuẩn không cho phép nàng đổi ý, tuy đã chạy không thoát nhưng nàng vẫn không muốn ở lại Yểm Đô, nên chỉ có thể tìm một đỉnh núi gần đấy mà ở. Ngọn núi nàng đặt chân bây giờ có tên rất bình thường: "Nhĩ Thị", có nghĩa là "cứ thế đó", giống như cảm ngộ mà cao nhân đắc đạo sinh ra sau trăm năm xử thế vậy. Thật ra nàng rất thích cái tên này, vì thế đã biến ra mấy gian phòng ở chân núi, phỏng theo bố cục nhà cũ bên bờ Vô Lượng Hải, lấy hoa sen tết làm mái, tạo thêm hành lang và hàng rào gỗ xinh xắn.

Đáng tiếc lại thiếu một người, Vô Phương cứ nhớ mãi Chấn Y không rõ tung tích. Nàng nhìn dãy núi trống trải mà lẩm bẩm: "Nếu vẫn không có tin tức thì e phải đi Phong Đô một chuyến rồi."

Cù Như than ngắn thở dài, "Biết đâu chừng y đã về Trường An rồi… Nếu quả thật đã đi rồi thì người này đúng là vô ơn, biết rõ sư phụ đang gặp phiền phức thế mà…"

Nhưng Vô Phương lại lắc đầu, "Thiên hạ này có bữa tiệc nào mà không tàn, y vốn cũng chẳng phải là người của thế giới này, ở lại cũng không có gì hay, ta thà y rời khỏi còn hơn."

Cù Như lẩm bẩm: "Dù duyên có cạn thì cũng nên từ giã chứ? Dầu gì cũng là thầy trò một khoảng thời gian mà."

Vô Phương bật cười, "Thực ra ta cũng có dạy y được gì đâu, lúc trước dẫn y đến Phạn Hành cũng chỉ vì muốn lợi dụng y."

Kết quả tình hình nơi đây khác hẳn với trong tưởng tượng, không có yêu quái hút hồn, cũng không cần bắt y làm mồi dụ. Song đến cuối cùng y vẫn nhảy vào chảo dầu sôi lửa bỏng vì nàng, rốt cuộc vẫn là nàng nợ y.

Nàng khoanh tay quan sát mây mù trên núi, sương dày đặc, chẳng thấy được cả gò đất gần đó.

"Hai ngày nay Yểm Đô có động tĩnh gì không?" Nàng hỏi Cù Như, "Theo lý mà nói thì với thế lực lớn nhường ấy của Bạch Chuẩn, yêu quái trên Sát Thổ đều bị hắn thao túng, không có chuyện ngay đến một người phàm cũng không tìm được."

Cù Như vừa ngậm cành lau vừa nói: "Động tĩnh thì cũng có, chỉ là không liên quan gì đến Chấn Y. Yểm Đô vừa phát lệnh thu thuế với các Yêu tộc ở tám phương, rất nhiều hạng mục, có thuế bình yên, thuế độ kiếp, thuế kết đan, lại còn cả thuế trường thọ nữa."

Vô Phương nghe mà đầu phình ra, "Đó có khác gì nhân cơ hội bóc lột dân chúng đâu?"

Cù Như nhún vai, "Em nghe Ly Khoan Trà nói, vì muốn sư phụ có được cuộc sống tốt đẹp mà lệnh chủ mới hạ lệnh bắt đầu thu thuế. Thế lực Phong Đô còn không lớn bằng Yểm Đô, ấy vậy mà Minh hậu được đeo vàng bạc khắp người, có bảy mươi hai thị nữ hầu hạ. Lệnh chủ quản lý năm nghìn do tuần từ Nam chí Bắc của Sát Thổ, lòng tự tôn của đấng trượng phu không cho phép mình nuôi vợ thua kém Minh quân."

Qua lại với Bạch Chuẩn mấy bận, Vô Phương phát hiện đối phương là một yêu quái khó diễn tả được bằng lời, hành vi cũng không hề theo lẽ thường. Chàng đang yêu quý nàng hay đang hãm hại nàng vậy?

Vừa tới đã thúc giục lệnh chủ tăng thuế lên chót vót như thế, hình tượng của nàng trong mắt đám yêu quái kia còn tốt đẹp được sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, bi ai nuốt nước mắt ngược vào bụng. Khổ tâm tu hành cả trăm năm mới khiến đại danh linh y được truyền khắp bốn châu lục, kết quả lại bị đồ đần kia phá hủy trong gang tấc…

"Đây có lẽ là ý tưởng của Ly Khoan." Vô Phương buồn bực nói: "Con thằn lằn kia bụng toàn suy nghĩ xấu xa, rồi sẽ có ngày ta chỉnh cậu ta một trận nên thân."

Cù Như gật đầu tán thành. Không chừng danh tiếng của lệnh chủ cũng chính là bị đám thuộc hạ tự tung tự tác này làm hỏng. Cứ nhìn lệnh chủ thì biết, ngoài diện mạo khó lường tí chút thì cơ bản vẫn là một lão yêu khá thẳng tính.

Bên ngoài hàng rào tre có tiếng bước chân vang lên thu hút sự chú ý của Vô Phương. Cánh cửa sân khép kín nhẹ bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ thò vào thăm dò rồi nhanh chóng chạy vào trong, chính là Phỉ Phỉ ra ngoài tản bộ một vòng mới về. Nàng ngồi xuống để nó nhảy vào lòng, Phỉ Phỉ vẫn ngoái đầu nhìn về phía cửa, xem ra là sắp có người đến thăm.

Quả nhiên người còn chưa tới thì tiếng đã tới trước, nàng nghe thấy có người gọi nương tử, nếu không liên hệ với đương sự thì giọng nói kia khá ấm áp trong trẻo.

Nàng âm thầm thở dài, giao Phỉ Phỉ cho Cù Như để cô bé đưa nó vào trong cho ăn chút ít. Sau đó cuối con đường mòn quanh co rốt cuộc cũng xuất hiện một bóng dáng màu đen, áo choàng dài quá gót che mất hai chân nên lúc di chuyển nhìn cứ như là đang bay.

Tâm trạng lệnh chủ có vẻ rất tốt, trên đường tới đây còn nhảy nhót hai lần. Chàng đẩy cửa sân đi tới trước mặt nàng, giơ hai tay lên xoay một vòng, "Nương tử, nàng nhìn xem hôm nay trông ta có gì khác không?"

Có thể khác chỗ nào cơ chứ, vẫn như cũ thôi. Chẳng qua nếu chàng đã hỏi thì ắt có điểm khác biệt rồi. Vô Phương cẩn thận nhìn, cuối cùng phát hiện đóa hoa nho nhỏ cài trên ngực chàng, phiến lá làm từ vàng, khảm mã não làm nhụy hoa. Nàng cười không nổi, "Hôm nay lệnh chủ đẹp lắm."

Lệnh chủ được nàng khen thì càng hưng phấn hơn, móc trong tay áo ra một đóa hoa lớn hơn của mình gấp mấy lần, dùng cả hai tay nâng lên, "Ta sai người làm hai bông hoa tình nhân, nàng một đóa ta một đóa… Để ta đeo lên cho nàng nhé nương tử."

Đuôi lông mày Vô Phương khẽ giật, nàng nên nói gì bây giờ? Thật sự chẳng nói được gì cả.

Nàng đứng nguyên trên thềm gỗ mộc, nền nhà được xây rất cao nên lệnh chủ phải hơi ngẩng đầu mới có thể trông thấy mặt nàng. Hôm nay hôn thê của chàng đẹp ghê, váy áo trắng như tuyết càng tôn lên gương mặt mộc của nàng, trắng mịn hệt như tuyết trên núi Quả Ngân. Nàng vẫn luôn hờ hững như vậy, vẻ hờ hững đó làm nàng nom cực kỳ thanh cao, không nhiễm bụi trần.

Tay nàng nắm chuỗi tràng hạt bồ đề, tóc được cố định chỉ bằng một cây trâm gỗ, từ trên xuống dưới không có sắc màu nào khác ngoại trừ cánh môi kia, đầy đặn đỏ tươi như con dấu ở phần đề chữ trên tranh thủy mặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!