Giờ đến lượt Vô Phương hít khí lạnh, nàng là người dẫu có trời long đất lở cũng chẳng đổi sắc mặt, luôn hờ hững với sinh tử, không thường suy tính nhiều chuyện được hay mất. Bệnh nhân thấy nàng đều khách khí gọi một tiếng Diễm cô nương đầy thành kính, không ai dám có suy nghĩ không an phận với nàng. Quán Thương Hải đã được xem là khác với người thường rồi, nàng chỉ mới khám bệnh cho y một lần mà y đã cảm kích muốn cưới nàng, tìm tới chân núi Thập Trượng mấy lần, nhưng thấy nàng không trả lời thì về sau cũng thôi. Không giống vị lệnh chủ này, chưa gặp mặt lần nào mà đã đòi thành thân, sự tự tiện lên đến cảnh giới mới luôn rồi, ai chứng kiến cũng không nhịn được phải cảm thán.
Yêu quái xung quanh đều đổ dồn mắt về phía này, ngay cả Cù Như và Chấn Y cũng ngẩn tò te, đúng thế, chuyện này nếu đổi thành ai thì cũng sẽ bị dọa đến mất mật.
Vô Phương lấy lại bình tĩnh, ngước mặt lên hỏi: "Có phải lệnh chủ nhầm lẫn rồi không? Diễm Vô Phương chỉ mới đến quý khu, chưa từng gặp lệnh chủ lần nào."
Chàng khẳng định lại lần nữa: "Không hề nhầm, chính là cưới nàng." Lệnh chủ cố hắng giọng ra vẻ uy nghiêm, nhưng khuôn mặt dưới mũ đã đỏ bừng cả lên.
Vậy ra hôn lễ nàng nghe nói trên đường đến đây là chuẩn bị vì nàng? Vô Phương cảm thấy buồn cười, "Ta đến Phạn Hành Sát Thổ vì có chuyện phải làm chứ không phải đến để thành thân. Trước khi đi thành chủ Sâm La có nhờ ta chuyển quà tặng, ngày mai ta sẽ đưa quà đến Yểm Đô, xin lệnh chủ đừng đùa nữa, loại chuyện này không nên mang ra bỡn cợt."
Nàng nói rất nhẹ nhàng, dẫu tức giận thì vẫn giữ thần thái hờ hững. Trước đó lệnh chủ vẫn theo đuôi bọn họ, từng cái nhăn mày và mỗi một tiếng cười của nàng đều được khắc ghi trong đầu, nhưng vì cách xa nên ấn tượng có phần mông lung. Không giống bây giờ, hai người mặt đối mặt, ngay cả từng sợi lông mi của nàng cũng thấy rõ. Dù biết nàng không nhìn xuyên qua được tấm áo choàng che khuất, nhưng chàng vẫn thấy lúng túng xấu hổ, tim đập mạnh vì lo sợ, trông không khác gì cậu nhóc mới lần đầu trải nghiệm.
Nhưng chàng vẫn phải kiên nhẫn, muốn để sau này nàng cảm động đến rơi nước mắt thì chàng cần biểu hiện ngang ngược, "Quán Thương Hải đã sớm biết hai ta có hôn ước, ngay cả của hồi môn cũng đã giúp nàng chuẩn bị sẵn, chẳng lẽ nàng không phát hiện ra sao?"
Vô Phương ngẩn người, Sa Châu là của hồi môn? Quá nực cười rồi.
Nàng lại nhìn vị lệnh chủ trước mặt mình, từ đầu đến chân rặt một màu đen, chỉ khi xách Phỉ Phỉ lên mới để lộ một chút cổ tay. Vô Phương từ tốn lắc đầu, nàng không muốn lấy chồng, dù có lấy thì cũng không phải người trước mặt.
"Chuyện cưới xin chú trọng đôi bên tình nguyện, xin lệnh chủ thứ lỗi."
Lệnh chủ cuống quýt, "Ta không thứ lỗi, nàng phải gả cho ta."
Muốn ép cưới sao? Phỉ Phỉ nằm trong ngực nàng giãy giụa, nàng đưa tay dịu dàng vuốt ve nó, lặp lại câu vừa rồi: "Chuyện cưới xin chú trọng đôi bên tình nguyện."
Phải làm sao đây, lệnh chủ không ngờ nàng lại không biết điều như thế. Chàng là bá chủ Sát Thổ, ngay cả lão quỷ Phong Đô thấy chàng cũng phải nhún nhường ba phần, tại sao nàng lại không chịu gả cho chàng? Lệnh chủ cảm thấy tổn thương ghê gớm, chàng cứ ngỡ nàng sẽ mừng lắm chứ…
Xem ra phải cần đến đòn sát thủ, chàng nuốt ngụm máu chực trào xuống, gượng giữ giọng bình thản nói với nàng: "Nương tử, ta cảm thấy hôn nhân của chúng ta vốn là đôi bên tình nguyện rồi. Nàng còn nhớ bọ cạp máu không? Đó là sính lễ ta gửi ở thành Sâm La. Nàng đã nhận sính lễ thì chính là người của ta, bây giờ muốn thoái hôn cũng đã trễ rồi."
Lời lẽ không chút khách khí nhưng rốt cuộc cũng đã khiến đối phương ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lệnh chủ thấy nàng biến sắc thì đắc ý cười ha hả trong bụng, đã nhận được lợi ích rồi, hẳn không còn đường phản đối nhỉ! Chàng biết mình lấy vợ tương đối khó khăn, chàng coi thường nữ yêu Phạn Hành, cô nương vùng khác thì lại không muốn gả đến nơi không thấy ánh mặt trời. Chàng đành phải dùng chiêu lừa gạt, ván đã đóng thuyền, đã là người của chàng thì có chạy đằng trời.
Vô Phương tất nhiên không hề tình nguyện, nhìn lũ yêu châu đầu với nhau xầm xì mà lòng nặng nề đi. Nàng nhớ lại lời Quán Thương Hải nói hôm đó, quả thật có điều khả nghi, bây giờ đã dùng một con bọ cạp máu rồi, dù muốn trả lại cũng không kịp.
Nhưng nàng vẫn cố phản kháng, "Thành chủ Sâm La không nói rõ với ta, lệnh chủ không cảm thấy lừa cưới như vậy rất xấu hổ sao?"
Trong nháy mắt lệnh chủ hóa lắp bắp, "Vậy… vậy ý nàng là muốn hủy hôn?"
Nàng nghễnh cổ, dù có đuối lý cũng phải kiên trì, "Đúng là ý đó."
Lệnh chủ càng cuống hơn, chàng đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, tại sao lại muốn từ hôn chứ? Hết vị trước đến vị sau, vì cớ gì mà đều không bằng lòng theo chàng vậy?
Chàng quyết định đánh cược, chắp tay sau lưng hừ nói: "Ta đường đường là lệnh chủ Yểm Đô, chưa bao giờ làm người khác khó chịu. Nương tử muốn hủy hôn ư, được thôi, nhưng phải trả lại sính lễ nguyên vẹn. Cặp bọ cạp máu kia phải lành lặn không chút sứt mẻ, có sừng có râu và lỗ tai đầy đủ."
Vô Phương kinh ngạc, "Bọ cạp làm gì có tai? Đây còn không phải là làm người khác khó chịu à?"
Lệnh chủ không quan tâm, "Bọ cạp máu của ta có tai đàng hoàng, nàng có thể trả ta một cặp nguyên vẹn thì hôn ước này liền coi như thôi, còn không thể thì…" Chàng cười khan, "Đừng nói ta ỷ thế hiếp người. Xưa nay Yểm Đô chưa từng làm chuyện táng tận lương tâm, nhưng cũng không để mặc kẻ khác xâu xé."
Chàng dứt lời, cảm thấy sắp không trụ nổi nữa nên tung áo choàng đen lên cái *soạt* rồi xoay người sải bước bước lên xe kéo, để lại nàng dâu của chàng trố mắt nghẹn họng… Ôi, ngay cả dáng vẻ giật mình của nàng cũng đáng yêu quá đi!
Đến lượt Ly Khoan ra sân, cậu chàng nịnh nọt chà xát tay thuyết phục: "Yểm hậu à, bây giờ cuối cùng ngài cũng biết vì sao thuộc hạ lại đi theo ngài suốt rồi chứ? Thuộc hạ một lòng son sắt vì muốn hộ tống ngài đến Yểm Đô an toàn, khỏe mạnh để thành thân với lệnh chủ của chúng thuộc hạ đó. Ngài nhìn chúng thuộc hạ đầy thành ý chưa, từ ngày được thành chủ cho hay, chúng thuộc hạ đã bắt tay chuẩn bị hôn lễ với mong muốn khiến Yểm hậu hài lòng.
Lệnh chủ của chúng thuộc hạ ấy à, thần công phi phàm, gan góc dũng cảm… Gả cho ngài ấy, ắt ngài sẽ rất hạnh phúc."
Vô Phương chẳng nghe lọt tai câu nào của cậu ta cả, vẫn chưa nghĩ thông làm sao chuyến đi ngàn dặm xa xôi của mình lại thành tới gả cho người ta rồi. Nàng cảm thấy mình đã bị chơi vố lớn, cứ thế chấp nhận cả bị chôn vùi thì quả thật không hề cam lòng, hít mạnh hai hơi rồi nói: "Ta muốn nói chuyện riêng với lệnh chủ."
Ai ngờ trong xe kéo chìa ra cái tay vẫy vẫy hai cái, Ly Khoán nhún vai bảo hôm nay lệnh chủ mệt rồi, không muốn nói chuyện nữa, có lời gì thì để lại mai vào động phòng rồi thương lượng.
Từ chối gặp mặt cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Thật ra lệnh chủ vẫn rất khao khát được ở một mình với hôn thê, nhưng sợ khả năng giao tiếp của bản thân kém cỏi, ngộ nhỡ nói sai thì sẽ rơi vào cảnh không thể cứu vãn. Thế nên chàng phải che giấu, giỏi giấu giếm mới được xem là thông minh, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, một ngày nào đó nàng sẽ phát hiện chàng là trượng phu đáng quý đến đâu, chắc chắn sau này sẽ chết mê chết mệt chàng.
Ly Khoan vẫn còn gắng sức lấy lòng, "Yểm hậu à, nếu như ngài cảm thấy không thành vấn đề, vậy tối nay cứ theo lệnh chủ về Yểm Đô đi, nơi đó mới là nhà của ngài. Chúng ta đừng học kiểu cách ở thế giới Sa Bà kia, cứ phải đến lúc thành hôn mới được ở chung, nên sống chung trước thì mới có thể thuận lợi kết nối cảm tình chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!