Dù chàng không hiểu về quá trình động phòng hoa chúc cho lắm, nhưng thông qua hoạt động ấy có thể bồi đắp gia tăng tình cảm là điều chắc chắn không thể nghi ngờ.
Muốn lấy một vị phu nhân cơ trí như vậy về nhà chẳng phải chuyện dễ, chàng thích sự thẳng thắn chính trực của nàng, không giống đám nữ yêu kia, ngoài miệng nói không muốn nhưng kỳ thực lại âm thầm xoắn xuýt nghĩ đủ cách ôm ôm ấp ấp đối tượng khác phái. Kết quả bị xem thường thì mất mặt, không dám nói gì ai, nhưng hễ nghe nhắc đến Bạch Chuẩn chàng, đám ấy lại cười nhạt, "Lão yêu quái đó à, mù rồi mới gả cho lão."
Nhưng nói thật, chỉ có chàng biết đám đó đều tranh nhau làm người mù. Yêu cũng như người cũng tham luyến quyền thế, dù cho rằng chàng là gốc cây già cỗi mục nát, đám đó nhắm một mắt liền có dũng khí "xả thân vì nghĩa".
Đám đó bằng lòng theo chàng thì chàng xin cám ơn tổ tông tám đời của họ thôi chứ còn lâu mới đồng ý. Cô nương tốt sẽ không mặt dày chặn đường chàng, cũng không để hở eo rồi làm điệu làm bộ cạnh đầm bùn khi chàng tới múc bùn xanh. Chàng chỉ khát vọng thứ tình cảm đơn thuần không ra vẻ, muốn một người sẵn lòng bầu bạn với chàng, cùng chàng sống ở đất ma vực này, mười nghìn hay hay trăm nghìn năm cũng không từ.
Khuôn mặt đẹp đẽ cùng cần cổ thon thả của hôn thê đã bị đám yêu ma xấu xa kia nhìn hết lần này đến lần khác, lệnh chủ rất muốn nhảy xuống đưa nàng đi ngay. Nhưng nghĩ lại chàng vẫn phải kiềm chế, đã giữ tới bước này rồi, không thể phá hỏng hình tượng được.
Chàng không sợ mình tiếng xấu lan xa, vì phái nữ thường thích nam giới tàn bạo với người ngoài nhưng lại ân cần với vợ. Bây giờ càng dữ thì về sau tương phản sẽ càng lớn, không chừng nàng sẽ kinh ngạc khi nhặt được vật quý ấy chứ? Trong lòng lệnh chủ cười to ba tiếng, tính ra mấy con yêu nhiều chuyện kia đã giúp chàng rồi. Bây giờ Diễm Vô Phương e ngại chàng, đợi đến lúc biết chàng sắp cưới mình, nhất định nàng sẽ bất ngờ lắm.
Lệnh chủ tự tưởng tượng mà đâu đâu cũng thấy hoa đào. Thế rồi chợt có kẻ đi tới gần nàng, chàng giật nảy người, chăm chú nhìn kỹ thì suýt ngã ngửa, không ngờ là dân trong thành của chàng, tượng đất của chàng, con trai của chàng!
Dáng người thanh lịch, diện mạo tuấn tú, trong mắt sóng sánh nhu tình, tất cả đều là tâm huyết của chàng cả. Chàng nhìn tượng đất thi lễ với nàng, dịu dàng mỉm cười, "Từ sớm ta đã nghe đồn về đại danh của linh y, nay được gặp đúng là phúc đức ba đời…"
Lệnh chủ nghiến răng trèo trẹo, ba đời cái con khỉ, bọn chúng chỉ có kiếp này chứ làm gì có kiếp sau.
Con chim Cù Như đã chạy ra ngoài xem giao nhân rồi, chỉ còn lại Diệp Chấn Y ở bên cạnh nàng, thấy có người tới bắt chuyện thì quan sát từ trên xuống dưới mấy lần, "Ngươi là người phương nào?"
Cùng giới tính thường rất dễ trở thành kẻ địch trong tư tưởng, có điều tượng đất chẳng thèm bận tâm đến Chấn Y. Thái độ của Vô Phương ngược lại rất tốt, nàng dựa vào lan can cười với tượng đất, "Quá khen rồi, chỉ là có thanh mà không có danh thôi. Ta thấy dương hỏa trên hai vai công tử khá yếu, chắc hẳn gần đây không được khỏe, nếu không chê thì để ta chẩn bệnh cho công tử nhé?"
Lệnh chủ trơ mắt nhìn tượng đất của mình ngồi xuống đối diện Vô Phương, chìa tay ra trước mặt nàng, dịu dàng nói: "Đa tạ, làm phiền cô nương rồi."
Vô Phương kéo tay áo, đặt đầu ngón tay ngọc ngà lên cổ tay tượng đất, lệnh chủ biết tên tượng này tiêu rồi, nhất định bị nàng nhìn ra gốc gác cho mà xem.
Quả nhiên, lúm đồng tiền trên mặt nàng nở rộ như hoa, "Công tử đến từ Yểm Đô sao?"
Không ai có thể chống đỡ được nụ cười của nàng, tượng đất choáng váng vì sung sướng, xoay cổ tay phủ lòng bàn tay lên mu bàn tay nàng, "Cô nương tinh mắt thật đấy."
Lệnh chủ nằm trên nóc nhà mà tức nổ óc, không ngờ đồ chơi mình tạo nên lại có bản lĩnh hơn chàng nhiều. Kỹ năng nắm tay cô nương này học được từ đâu vậy? Chuyện chàng luôn mơ ước nhưng bọn chúng lại có thể dễ dàng làm được.
Mục đích của Vô Phương chỉ là muốn lừa một tên mang về để nghiên cứu, nếu đã tự dâng đến cửa thì không cần khách khí nữa. Nàng rút tay ra, hỏi thẳng hắn ta: "Công tử có bằng lòng đi cùng ta không?"
Tượng đất cụp mắt như hơi xấu hổ, "Cô nương muốn đưa ta đi đâu?"
Nàng nói: "Rời khỏi Phạn Hành, cùng ta quay về Ô Kim Sát Thổ."
Tượng đất lại im lặng, sau đó mỉm cười lắc đầu, "Cô nương hẳn biết ta không thể rời khỏi Yểm Đô, nếu cô nương có ý thì cớ gì không ở lại? Chúng ta thỉnh thoảng gặp gỡ, ấy chính là mối nhân duyên đẹp nhất rồi."
Lệnh chủ tức tới độ chân run người lắc. Nhân duyên đẹp nhất? Nhân duyên thuộc về hắn, vậy người đứng đầu một thành như chàng làm thế nào đây? Chuyện gì khiến người ta đau lòng nhất trên đời này hả? Đó chính là bị tượng đất mình tạo nên đào góc tường. Tự tiện rời khỏi Yểm Đô tán tỉnh các cô nương thì thôi đi, nay còn dụ dỗ cả hôn thê của lệnh chủ, tên tượng đất này chán sống rồi chứ gì!
Vị trên xà nhà thì cắn răng nghiến lợi, nhưng vị dưới đèn lại rất hào hứng. Nàng đưa một tay chống cằm, móng tay sơn màu đỏ tươi tôn lên nước da trắng ngần như bạch ngọc, ánh mắt lúng liếng ướt át nhìn quanh, chất giọng ngọt ngào như rỉ ra mật, "Ta cũng không biết vì sao công tử lại không thể rời khỏi Yểm Đô, đã kết thân thì dĩ nhiên phải thật lòng, nếu công tử có lòng thì phải theo ta về Ô Kim Sát Thổ. Ở thành Thiên Cực có nhà ta, có trăng sáng và nắng vàng, công tử không muốn rời khỏi Phạn Hành Sát Thổ ngắm nhìn thế giới bên ngoài sao?"
"Đáng tiếc là hắn không đi được thật." Lệnh chủ nghiến răng cười nhạt, tên tượng đất không biết xấu hổ này, được chàng nuôi dưỡng nhưng lại dám có ý đồ với hôn thê của chàng, vô ơn bạc nghĩ đến thế là cùng.
Nhóm trước trốn ra ngoài đã sớm ngỏm cả rồi, có vết xe đổ đó nên giờ nhóm này có kinh nghiệm hơn. Mà đám tượng đất này cũng khá thông minh, biết mình không thể rời khỏi Yểm Đô nên dù được mời chào thiệt tình thế nào đi chăng nữa cũng đều sẽ từ chối, nhưng vẫn không thiếu những tên không tin tà, bị tình yêu làm mờ mắt mà bất chấp tất cả.
Lệnh chủ cẩn thận nhìn tướng mạo khôn khéo của tượng đất, có thể gần như kết luận hắn sẽ từ chối. Ai ngờ tên không tiền đồ kia lại bị sắc đẹp mê hoặc, do dự một lúc lâu, cuối cùng lại ngượng ngùng gật đầu, "Đời người dù sao cũng phải điên cuồng một lần, cô nương là linh y, ta tin tưởng cô nương."
Tượng đất của chàng dễ dàng bị câu vậy sao, lệnh chủ trên xà nhà suýt nữa ngã rớt xuống. Đơn giản quá, chỉ vậy mà đã bị dụ! Thành phẩm mà chàng thức trắng đêm không ngủ, vắt hết óc tạo nên, thì ra lại phù hợp với các cô nương như vậy.
Nhìn bọn họ sắp đạt được sự nhất trí, lệnh chủ cảm thấy không chịu nổi nữa, phải ngăn cản thôi! Chàng hít hà hóa thành một luồng gió mát, bay vụt ra khỏi cửa sổ.
Vô Phương ngồi trong phòng không cảm nhận được, bên cạnh liên tục có người đi qua đi lại, ngoài lầu lại có tiếng trống nhạc sênh tiêu, một nơi ồn ào như thế này mà cứ ngồi lâu thì nổ não mất. Có điều tay nghề đắp nặn tên tượng đất này đúng đã đạt đến mức điêu luyện sắc sảo, đường nét rõ ràng, dáng dấp cao ráo, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng rất sinh động, chứa đầy tình ý, khó trách lại có thể làm đám nữ yêu kia mơ màng mất hồn đến vậy.
"Lệnh chủ các ngươi đúng là một người không thể tưởng tượng nổi." Bản năng của thầy thuốc đã thúc đẩy nàng sờ sờ cánh tay tượng đất, rồi lại nắn hông hắn ta, "Trong thành đều là tượng như ngươi à?"
Bị nữ giới rờ mó lung tung, tên tượng kia thoắt cái liền đỏ mặt, lắp bắp nói: "Lệnh chủ nhà ta… quả thật có bản lĩnh cao cường. Cô nương sẽ không vì vậy mà chê ta chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!