Y bị sái cổ rồi, nhưng chẳng sao, sư phụ là linh y, có thể chữa cho y.
Vô Phương nhìn quanh một vòng, bảo đảm không có tà ma quấy nhiễu mới sờ lên dây chằng ở hai vai Chấn Y dùng sức bóp. Sau một tiếng *phựt* rồi tiếng xương cốt kêu *rắc*, cuối cùng cổ y cũng về lại chỗ cũ.
Nàng tủm tỉm cười nói: "Đây là chỉnh xương, đùng được cho cả người lẫn yêu. Từ xương chẩm* cho đến gai cột sống, nếu không ngay vị trí thì khí huyết sẽ tắc nghẽn, gân mạch co lại. Bây giờ được chỉnh lại rồi, lát nữa ngươi sẽ thấy khá hơn." Nàng đưa cái bánh bột ngô nướng được cắm gần đống lửa cho y, nghi ngờ hỏi: "Chỉ có tư thế ngủ không tốt mới xuất hiện triệu chứng này.
Đồ đệ bình tĩnh thật đấy, ngủ suốt dọc đường luôn à?"
(*Xương chẩm là phần nằm nhô cao, sờ vào có hình bánh giày, nằm giữa đường đi của cột sống ẩn sau tóc.)
Chấn Y không tiện trả lời, bẻ một miếng bánh nhét vào miệng, đáp ậm ừ: "Là do sợ ạ, người không biết bay, lên không trung tất nhiên rất căng thẳng."
"Căng thẳng cái gì, có ta và Cù Như đây, còn có thể để ngươi bị ngã chết sao?" Nàng cảm thấy sinh làm người đúng là chuyện phiền phức. Không giống các nàng có thể tùy ý trên trời xuống đất, con người quá yếu ớt, thỉnh thoảng nàng còn lo sẽ kẹp chết y. Y chết nàng còn phải tới Phong Đô tìm hồn cho y, mắc công lắm, cho nên nàng đã nhẹ nhàng hết sức có thể, vậy mà vẫn suýt nữa siết đứt cổ y.
Chấn Y không nói gì, liếc nhìn nàng rồi quay sang chỗ khác.
"Với tuổi tác tu vi hiện giờ của ngươi thì ngươi vẫn chưa cưỡi mây được đúng không? Lúc về ta sẽ không kẹp ngươi như thế nữa, ngươi nằm trên lưng ta đi, không khéo ta đáp xuống đất lại phát hiện ngươi chết queo từ đời nào rồi."
Chấn Y há miệng tính phản bác, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời trở vào.
Cù Như tọng bánh đầy miệng, lúng búng nói: "Đồ ăn ở Phạn Hành khó nuốt chết đi được, vẫn là đồ ở thành Thiên Cực ngon hơn, bánh nhân thịt to chừng này này!"
Chấn Y cúi đầu nhìn cái bánh trong tay, nhân bánh đúng là có bị bớt xén. Gã bán bánh mắt lé xẹ, vung dao xuống cái phập thì nhân bánh chỉ còn mỗi cái lòng đỏ trứng to tướng, vỏ bánh lại dày như cái mâm. Có điều Chấn Y vẫn thấy bình thường, y không kén chọn như nữ giới. Đưa mắt liếc nhìn Vô Phương, trông nàng cũng không vui lắm, thế là y im lặng bẻ phần nhân của cái bánh trên tay mình, âm thầm nhét vào trong tay nàng.
Một hành động nhỏ lại làm Vô Phương kinh ngạc. Cùng là đồ đệ, nhưng Cù Như chỉ biết tranh ăn với nàng, lần trước ướp thịt, ngay cả nước tương dư cô bé cũng nốc sạch, chưa từng nghĩ đến việc chừa phần cho sư phụ. Chấn Y biết điều như thế, thật sự khiến nàng cảm động đến nước mắt giàn giụa. Xem ra thu nhận thêm một đồ đệ là quyết định chính xác, có ví dụ bao gối rách của Cù Như trước đó, sự thân thiết của Chấn Y chính là ánh nắng ở Phạn Hành Sát Thổ này, soi sáng lòng nàng.
Nàng cảm thấy ấm lòng, ánh mắt nhìn y tràn đầy trìu mến, "Sư phụ ăn đủ rồi, ngươi giữ mà ăn đi!"
Vốn Cù Như không phát hiện ra, nhưng nàng vừa nói thế, cô bé lập tức quay mặt sang, "Sư đệ, trong mắt đệ không có sư tỷ sao?"
Chấn Y nhíu mày, vẻ mặt có phần oán giận, "Trên đường đi sư tỷ ăn nhiều chuột đồng thế rồi còn gì, hiếm chi chút thịt vụn này? Chỉ có một cái bánh, dĩ nhiên phải hiếu kính với sư phụ trước." Nói rồi y đứng lên, phất tay áo đi ra khỏi động.
Núi Cửu Âm là nơi tập trung nhiều yêu quái nhất ở Phạn Hành Sát Thổ, vì đây là nơi cực âm nên không có nam yêu đặt chân vào, thế nên nó thành ngọn núi nữ yêu đúng như cái tên. Thế núi không đứng tách biệt mà kéo dài thành dãy, cao lớn nguy nga, bị che khuất trời đất vốn âm u càng thêm tối tăm hơn. Đứng trong sơn cốc nhìn ra xa, sương mù quấn quýt giữa núi non trùng điệp, thỉnh thoảng lưng chừng núi sẽ xuất hiện một ngọn đèn xanh chậm rãi khoan thai di chuyển xuống núi… Thế giới bên kia như một thế giới khác, không thể chạm đến.
Trong núi rất yên ả, ngay đến một cơn gió cũng không có. Chấn Y chắp tay đứng trên tảng đá nhô ra, hơi lạnh trong không khí phả vào mặt, dù xiêm y trên người có tầm thường đến đâu, thì khi khoác lên người y vẫn không vùi lấp được khí chất vương giả. Y nheo mắt nhìn về nơi xa, ánh mắt thâm thúy và dứt khoát, có mục đích rõ ràng. Vô Phương giả vờ ra ngoài đi dạo, đứng bên cạnh quan sát y, y phát giác thì quay đầu sang nhìn nàng, thần sắc mặt dần dịu dàng hẳn đi.
"Ngươi muốn đi săn thú sao?" Nàng vòng tay áo hỏi: "Chỗ này không so được với bên ngoài, con nào bắt được cũng đều thành tinh cả rồi."
Nhưng y lại đáp một nẻo: "Từ Ô Kim Sát Thổ đến Phạn Hành Sát Thổ đều không giống Trung Thổ. Yêu quái ở đây giống người, mà người ở Trung Thổ lại như yêu."
Câu nói này đầy ẩn ý, có thể thấy là người còn vướng mắc chuyện cũ. Vô Phương hỏi: "Ngươi nhớ nhà à?"
"Nhà?" Môi y cong lên giễu cợt, "Đúng thế, rồi ta cũng phải về nhà… Đến lúc đó nàng về cùng ta được không?"
Vô Phương lắc đầu, "Thiên hạ rộng lớn nhưng chỉ có Sát Thổ là chốn dung thân của ta, ta đến Trung Thổ làm gì chứ, bị người ta coi là quỷ mà bắt thì tiêu."
"Có ta đây, sẽ không ai dám bắt nàng cả."
Nàng *à* một tiếng, "Đồ đệ ta có triển vọng rồi."
Vô Phương không tin là vì lần đầu tiên nàng gặp Chấn Y, y trông thảm hại vô cùng, bản thân còn do nàng cứu thì lấy gì mà bảo vệ nàng đây?
Chấn Y biết suy nghĩ của nàng, tự giễu bật cười rồi không nói gì thêm.
Nàng khép tay áo ngáp một cái, "Vất vả lắm mới tìm được sơn động, tối này ngủ cho no giấc đi, mai lại đi nghe ngóng tung tích của mèo yêu khổng lồ."
Nàng xoay người tính trở vào trong động, bỗng y gọi nàng lại, có lời cũng không nói, cứ ấp a ấp úng.
Nàng cảm thấy kỳ lạ, "Ngươi sao thế? Có gì khó nói à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!