Mặt trời khuất bóng, ráng hồng bao trùm khắp nơi, chân trời rực ánh địa quang trong khi trên đỉnh đầu lại có trăng sao, ban đêm ở Ô Kim Sát Thổ xưa nay vẫn luôn là hình ảnh cổ quái và đầy ấn tượng như vậy.
Một con đường mòn vắt từ trên đỉnh đồi được ánh địa quang nhuộm thành dải lụa rực rỡ. Dải lụa trải dài quanh co đến tận chân núi, dưới chân núi có một đình bia*, mái ngói phủ đất vàng, trông như mộ phần ở khu đất hoang.
*Đình bia (một loại nhà tưởng niệm, bên dưới thường chỉ có bia đá)
Một con chim ba chân bay qua kéo theo cuồng phong vù vù, thổi rạp cỏ khô hai bên đường. Giữa lúc mờ sáng mờ tối, chợt xuất hiện một ngọn đèn quỷ đang lò dò tiến tới, ánh sáng xanh xám tỏa ra từ ngọn đèn lúc hiện lúc tắt. Lúc ngọn đèn đến gần hơn, ánh sáng ở nắp đèn chiếu lên một khuôn mặt xinh đẹp với ngũ quan tinh tế, dung mạo khiến người khác quyến luyến không thể quên.
Cô gái sở hữu thân hình yểu điệu, nhưng không phải là loại lả lướt không xương của rắn hay là vẻ mị hoặc của hồ ly, trông nàng rất đoan trang đứng đắn.
Cô gái dùng hết sức lực đỡ lấy nam nhân bên cạnh mình, dưới chân lảo đảo nhưng mắt vẫn nhắm thẳng ngôi đình bia kia, "Sắp tới rồi, A Lang chàng phải cố gắng chịu đựng."
Ngọn đèn quỷ đi tới trước, dừng lại ở giữa bia, trên bia không có chữ. Nàng ngẩng đầu nhìn con Cù Như* chao lượn trên không trung, Cù Như là vật dẫn đường của linh y Sát Thổ, chỉ cần có mặt nó, linh y sẽ không đi xa.
*Chú thích của tác giả: Lấy trong "Sơn Hải kinh – Nam Sơn kinh", hình dáng giống chim giảo, đầu màu trắng, có ba chân, mặt hình người. Tiếng kêu của nó chính là tên của mình (âm Hán là coo
-roo)
Một tay nàng đỡ lấy người kia, một tay gõ vào bia đá, "Lộc Cơ của Âm Sơn, xin được cầu kiến linh y Diễm cô nương."
Giọng nàng vang vọng khắp vùng hoang vu bao la, nhưng bia đá vẫn không có động tĩnh, đừng nói là linh y, ngay cả một con trùng đất cũng chẳng thấy đâu.
Nàng đợi rồi lại đợi, sờ sờ mặt của người nọ rồi khẽ nói: "A Lang, chàng đã đồng ý với ta là sẽ cố gượng mà. Chúng ta đã đến Ô Kim Sát Thổ rồi, chỉ cần gặp được linh y, chàng sẽ khá hơn."
Có điều đâu phải nói muốn gặp linh y là gặp được ngay. Linh y vùng Sát Thổ nhận chữa trị cho yêu ma quỷ quái cả tam giới; không giống đại phu khám bệnh ở nhân gian, bắt mạch kê hai thang thuốc là xong, chả ảnh hưởng gì đến bản thân thầy thuốc; nhưng nếu bệnh nhân là yêu quái thì đôi khi còn phải dùng đến cả linh lực. Linh y là nữ giới, hễ hao tổn tu vi thì phải mất một thời gian mới khôi phục lại, cho nên khoảng cách giữa hai lần nhận chẩn bệnh thường là tầm nửa tháng.
Quỷ đăng soi sáng khuôn mặt của nam nhân nọ, tử khí dày đặc. Lòng nóng như lửa đốt, Lộc Cơ lại gõ vào mặt bia, bi thương cầu khẩn: "Diễm cô nương, cả hai giới đều truyền tai nhau rằng cô nương là người có tấm lòng lương thiện nhất. Người yêu của Lộc Cơ bỗng nhiễm bệnh nặng, làm thế nào cũng không khỏi được, cầu Diễm cô nương rủ lòng từ bi ra tay cứu giúp, tương lai Lộc Cơ nguyện làm nô tỳ để báo đáp đại ân của cô nương."
Kết quả, nói hết bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt thì vẫn không thấy hiệu quả. Người cầu y hỏi thuốc quá nhiều, có ai đến mà chẳng mắng trời mắng đất đâu. Mấy lời nói hùa rơi vào tai linh y cũng chỉ có thể trượt ra ngoài chứ không chạm thấu tới tim nàng. Lộc Cơ hết cách, con chim ba chân kia đậu trên chóp bia, khuôn mặt người cổ quái không chút biểu cảm, chỉ có đôi mắt to là vẫn nhìn thẳng vào nàng, như có ý bảo nàng tiếp tục.
Nam nhân đứng không vững nữa, ngã khuỵu xuống, Lộc Cơ lại lấy hết sức gõ mạnh vào bia đá, đau đến cả xương bàn tay, "Diễm cô nương, xin cô nương hãy mở cửa, Lộc Cơ nguyện ý dâng nội đan để cô nương sử dụng, cầu cô nương tác thành."
Nội đan là tinh nguyên, là kết tinh tu vi cả đời của yêu quái, thề làm trâu làm ngựa đến đâu cũng không được dùng nó đổi chác. Song bây giờ nàng đã không còn cách nào khác, muốn cầu người cứu mạng thì mình phải đưa thành ý ra trước. Chẳng ai hay rốt cuộc linh y vùng Sát Thổ đã sống bao nhiêu năm cả; chỉ biết rằng những kẻ lớn tuổi và từng trải thường không thấy thỏ thì sẽ không thả ưng.
Lộc Cơ nhìn vầng trăng sáng, gió ẩm ướt từ ngoài biển xa thổi đến, nàng khẽ hé miệng, phun nội đan được nuôi dưỡng trong lồng ngực ra ngoài.
Nội đan của Đằng Thụ* không đỏ thẫm như của thú vật chim muông mà mang màu xanh biếc. Hạt châu lơ lửng lấp lánh sắc màu tuyệt đẹp, tỏa sáng cả một vùng xung quanh, sáng hơn cả ngọn quỷ đăng mấy phần. Nàng đặt A Lang xuống, đưa hai tay dâng hạt châu lên, "Lộc Cơ chỉ là yêu quái hàng thấp bé, trên người không có thứ gì nên hồn, chỉ có vật này là có chút hữu dụng, xin Diễm cô nương cứu mạng."
(*Đằng thụ: cây mây, cây song.)
Cách thức trực tiếp không kiểu cách này rốt cuộc đã đánh động đến linh y, không gian quanh bia đá bắt đầu dập dờn rồi nứt ra một khe hở dài hẹp, giữa khe hở có ánh sáng lóe ra. Lộc Cơ mừng rỡ, cõng người yêu lên, nhanh chân chen vào lối đi nhỏ hẹp kia.
Bước qua khỏi vách chắn kia liền như tiến vào một thế giới khác, nơi này không có mây hồng và ánh địa quang, nhưng lại có vầng trăng to như cái bánh nướng. Con đường dài lát đá, cứ mười bước lại treo một ngọn đèn lồng, cuối đường có ngôi nhà ba gian được dựng rất khéo, lấy hoa sen lợp đỉnh, màn lụa trắng phất phơ… Lộc Cơ cảm thấy hình như mình đã thấy cảnh này trong bức họa ở đâu đó rồi, nhưng thời gian đã quá lâu, chẳng còn nhớ nổi.
Thế nào đi nữa thì cứu người vẫn quan trọng hơn, nàng dịu dàng lau trán cho A Lang, vừa luôn miệng bảo "cố lên " vừa đưa y lên chiếc giường trúc dùng để chẩn bệnh.
Sau đó nàng xoay người lại tìm linh y, chuẩn bị khóc lóc nước mắt nước mũi không ngừng nói lời cảm kích. Danh tiếng của linh y đã sớm trở thành tâm điểm của Sát Thổ, lan rộng khắp bốn phương tám hương, lũ yêu đều nói Diễm Vô Phương rất đẹp, nhưng đẹp đến đâu thì quả thực nàng không tưởng tượng được. Giới yêu quen nhìn thấy hồ ly với lộc tinh biến thành hình người, phải sở hữu dung mạo thế nào thì mới có thể khiến yêu quái giật mình đây?
Linh y đi lướt qua nàng, vạt váy lụa như một làn khói, lướt qua mu bàn tay nàng. Không có một mùi hương nào, nhưng lại có năng lực lạ kỳ, chẳng giống bất cứ yêu ma nào nàng từng gặp trước kia. Cũng trong một khắc ngơ ngác đấy mà nàng đã bỏ lỡ mấy cơ hội nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, chỉ thấy được vành tai tựa sứ và dáng vẻ thong dong như gió; không giống mấy linh y hay tiếp xúc với yêu ma quỷ quái khác, trái lại rất giống hình ảnh một bức tranh phi thiên vũ lạc.
Lộc Cơ kinh ngạc nhưng tình hình hiện giờ khiến nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thấp thỏm xoắn vặn hai tay, vừa lo lắng lại vừa e dè. Ngộ nhỡ linh y phát hiện được mấy nguyên nhân sinh bệnh hơi hướm riêng tư như chơi bời quá độ dẫn đến hao tổn nguyên thần gì đấy, lúc ấy sẽ ngại chết đi được.
Tầm mắt nàng di động trên người đối phương, trên cổ chân linh y có dây đỏ buộc chuông bạc, lúc cất bước phát ra tiếng đing đang vang dội, tựa như chín khoen trên gậy tích trượng của cao tăng rung động.
Lộc Cơ dè dặt hỏi: "Diễm cô nương, có cứu được Lang Tử nhà ta không?"
Linh y không đáp, vén tay áo lên định hút tinh phách ra, kết quả lòng bàn tay lại trống trơn.
Đến cùng vẫn không được! Lộc Cơ kinh ngạc nhìn đối phương, khó bề phân biệt thần sắc trên mặt nàng ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!