Chương 36: Đại địa võ hồn (1)

Kiến thức căn bản nát như thế? Dứt khoát về quê trồng trọt?

Đám người Chu Hoa Dung sợ tới mất hồn, trời ạ, tên Diệp Huyền này quả thực ngông cuồng quá mức, hắn có biết hắn đang nói ai không?

Đường đường là tam phẩm địa cấp luyện dược sư, hội trưởng Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành, là vị luyện dược sư có địa vị cao nhất của Lam Nguyệt thành, nếu như ngay cả lão cũng không có tư cách làm luyện dược sư thì Lam Nguyệt thành này còn ai đủ tư cách nữa?

Nghĩ tới tính khí nóng nảy của Hoa La Huyên, khoé miệng Chu Hoa Dung giật giật, sợ tới mức lén lùi lại hai bước.

Y đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng nổi trận lôi đình của hội trưởng Hoa La Huyên sau khi đọc xong những lời này rồi, còn đứng kế bên lão nữa thì sẽ bị đánh chết không chừng.

Quả nhiên, trước mắt bao người, hai tay cầm đáp án của Hoa La Huyên run lên, chỉ thấy hai mắt lão trừng lên thật lớn, cơ mặt co rút, sắc mặt cũng dần trở nên đỏ bừng.

Tới rồi tới rồi.

Đám người Chu Hoa Dung nín thở, bắt đầu chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ kinh thiên của hội trưởng Hoa La Huyên.

Chỉ thấy thân thể Hoa La Huyên run lên ngày càng dữ dội, mắt trừng ngày càng lớn, bộ dạng kia giống như núi lửa chuẩn bị phun trào, nộ hoả tích tụ càng nhiều.

Nghĩ cũng đúng, đường đường là hội trưởng hiệp hội luyện dược sư lại bị một tên tiểu thí hài đánh giá như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận mà thôi, đây là cười nhạo trắng trợn cỡ nào, khinh bỉ trắng trợn biết bao, cho dù có thiên đao vạn quả cũng không quá.

Chỉ một thoáng không khí toàn bộ cầu trợ khu đông cứng lại khiến cho người khác hít thở không thông, ngay cả hô hấp dường như cũng trở nên xa xỉ, mỗi một giây dài đằng đằng như một thế kỷ.

Rốt cuộc, lúc mọi người bị đè ép tới đỉnh điểm thì hội trưởng Hoa La Huyên rốt cuộc cũng bạo phát.

- Đại sư, đại sư!

Một tiếng hô lớn như sấm sét vang vọng đất trời, bất ngờ thay đó lại không phải tiếng tức giận quát mắng.

Hoa La Huyên một phát túm lấy cổ áo của người đang không biết trốn vào đâu là Chu Hoa Dung, nháy mắt kéo y lại gần, phun nước bọt đầy đầu y, cả người kích động run rẩy:

- Ngươi đã nhìn thấy chưa, ngươi nhìn thấy chưa, đây mới thật sự là đại sư, đây mới thật sự là đại sư, đây mới thực sự là cao thủ luyện dược, có thể biết rõ ràng, tường tận dược hiệu của Ám Dạ Thảo như vậy, lập luận sắc sảo nhường này, hắn nói rất đúng, ta quả thực quá ngu xuẩn, còn không bằng về quê trồng trọt cho rồi, chẳng trách mỗi lần ta luyện chế hoán tỉnh dược tề đều thất bại, ha ha, đạo lý đơn giản như vậy mà ta nghĩ mãi không thông, ta là một kẻ ngốc, ta quả thực là một kẻ ngốc…

Hoa La Huyên nói năng lộn xộn, hưng phấn tới mức cả người run rẩy, giọng nói to tới mức vang ra tới đại sảnh của hiệp hội luyện dược sư, khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

- Có chuyện gì vậy?

- Đây không phải là hội trưởng Hoa La Huyên sao, lão phát điên gì vậy?

- Suỵt, ngươi muốn chết sao, nơi này là hiệp hội luyện dược sư, để lão nghe thấy thì ngươi có chết cũng không ai nhặt xác cho ngươi đâu.

Những vị khách không biết chuyện gì ở đại sảnh đều ngớ người nhìn về phía Hoa La Huyên đang khoa chân múa tay, khoé miệng giật giật.

Hoa La Huyên không đếm xỉa tới mấy lời bàn tán của người khác, thoải mái cười lớn, hoán tỉnh dược tề là một loại dược tề lão vẫn luôn không thể luyện thành, hôm nay nhìn thấy đáp án của Diệp Huyền xong, cả người lâng lâng vui sướng.

Tuy rằng lão vẫn chưa biết kết quả phối chế lần nữa sẽ ra sao, nhưng dựa theo tạo nghệ của lão ở luyện dược học thì lão dám khẳng định chỉ cần mình luyện chế theo cách ghi trên giấy thì hơn tám phần sẽ luyện thành công.

Lão không dám tin vấn đề đã làm khó mình bấy lâu nay lại được một thiếu niên giải quyết.

Nếu như nói tẩy tuỷ dịch chỉ mang tới vô số hiếu kỳ cho lão, vậy thì hiện tại sau khi nhìn thấy đáp án này thái độ của lão đối với Diệp Huyền đã từ hiếu kỳ trực tiếp biến thành rung động rồi.

Đừng thấy câu trả lời của Diệp Huyền đơn giản như vậy, nhưng thân là địa cấp luyện dược sư lão biết rõ hơn ai hết, thiếu niên có thể hiểu rõ phân tích tường tận ba tầng dược hiệu của Ám Dạ Thảo này, tạo nghệ của hắn ở phương diện luyện dược học tuyệt đối đã đạt tới trình độ kinh người rồi.

Ngược với vẻ nghi hoặc của những người khác, Chu Hoa Dung đang bị Hoa La Huyên lắc tới chật vật cũng sợ tới mức ngây người.

Nghe lời nói của hội trưởng Hoa La Huyên thì dường như vấn đề lão để lại thật sự đã được Diệp Huyền giải quyết xong rồi? Đây… đùa gì chứ, hội trưởng Hoa La Huyên thân là một tam phẩm địa cấp luyện dược sư, cả Lam Nguyệt thành này ai có thể giải đáp được vấn đề của lão.

Trong lòng Chu Hoa Dung cũng dậy sóng.

Thuận tay ném Chu Hoa Dung qua một bên như vứt bao tải, Hoa La Huyên lại xách Trần Giai lên, đỏ mắt quát:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!