Chương 1915: Long Ma thân (2)

- Đáng chết.

Mỗi người đều nắm chặt song quyền, từng cái từng cái tức giận không thôi, không nghĩ tới bọn họ thật vất vả đẩy lùi Linh Ma tộc, cuối cùng lại chết ở trong tay Diệp Thiên Thánh chủ.

Người này thực sự là quá ẩn nhẫn, mục đích thả ra Linh Ma tộc, chính là vì hấp thu lực lượng của bọn họ.

Ầm!

Diệp Thiên đấm ra một quyền, lực đả kích cường liệt, đập vào phía sau, nhất thời tiếng kêu thảm thiết một mảnh, lượng lớn Nhân tộc cùng cường giả Yêu tộc bạo thành sương máu.

Diệp Thiên dùng sức hút một cái, một lực cắn nuốt kinh người, từ trong cơ thể hắn hiện lên, trong nháy mắt hấp thu hết thảy tinh huyết cùng năng lượng hầu như không còn, trên người hắn quanh quẩn một tầng hồng mang, khí tức trở nên càng thêm đáng sợ.

- Là ngươi.

Thấy cảnh này, thân thể Diệp Huyền chấn động, một loại cảm giác quen thuộc từ trong đầu bay lên, hắn kinh hãi nhìn Diệp Thiên, ánh mắt kinh nộ.

- Là ngươi, người lúc trước ở Thiên Sơn hãm hại ta, là ngươi.

Diệp Huyền phẫn nộ mở miệng.

Hắn không cách nào quên, trong Thiên Sơn bí cảnh, ở một khắc tuyệt vọng kia, một bóng người đen kịt, ở trong ngọn lửa hừng hực đi ra, cướp đoạt tính mạng của hắn.

Hắn vẫn cho là, người kia là một cường giả nào đó của Thánh Thành, nhưng không ngờ tới, dĩ nhiên là Diệp Thiên.

- Ta ở Thiên Sơn hãm hại ngươi?

Diệp Thiên hơi sững sờ, chợt nhìn về phía Diệp Huyền, trong ánh mắt lộ ra một tia khiếp sợ:

- Ngươi là, Tiêu Diêu Hồn Hoàng Diệp Tiêu Dao?

Thân phận của Diệp Huyền, chỉ ở trong Nhân tộc liên minh truyền bá, Diệp Thiên Thánh chủ còn không biết.

Bây giờ biết thân phận của Diệp Huyền, trên mặt hắn nhất thời lộ ra một tia quỷ dị:

- Ngươi, ngươi dĩ nhiên là Diệp Tiêu Dao? Ngươi dĩ nhiên không chết, lúc trước ta rõ ràng giết chết ngươi, ngươi làm sao có khả năng...

Vẻ mặt hắn cực kỳ giật mình, phảng phất như nhìn thấy đồ vật gì khó có thể tin.

Chợt, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn:

- Các hạ cũng thật là mệnh dài, nếu năm đó không thể giết chết ngươi, ngày hôm nay ngươi liền chết đi cho ta.

Ầm!

Vẻ mặt Diệp Thiên dữ tợn, đột nhiên một chưởng vỗ về phía Diệp Huyền, đồng thời một lực cắn nuốt kinh người, từ trong tay hắn lan truyền ra, điên cuồng hấp thu sinh mệnh tinh huyết của Diệp Huyền.

- Cảm nhận được không, nguồn lực lượng này có phải rất quen thuộc không.

Diệp Thiên cười nói.

- Luồng khí tức này... Đây là phế Võ Hồn của ta, ngươi giết ta, mục đích chính là vì phế Võ Hồn này?

Diệp Huyền khiếp sợ nói, Diệp Thiên triển khai lực cắn nuốt, dĩ nhiên cùng phế Võ Hồn của hắn cực kỳ tương tự.

- Ha ha, cái gì phế Võ Hồn, đây là Vạn Vật Võ Hồn, có thể chứa đựng tất cả tinh khí của thiên địa, đáng tiếc, năm đó ngươi dựng dục ra Vạn Vật Võ Hồn trời sinh không trọn vẹn, nhưng rơi vào trong tay bản Thánh chủ liền không giống, Hỗn Độn Võ Hồn của bản Thánh chủ, có thể để Vạn Vật Võ Hồn một lần nữa toả ra sinh cơ, thôn phệ tất cả sinh mệnh tinh khí trong thiên hạ, nếu như không phải Vạn Vật Võ Hồn của ngươi, bản Thánh chủ căn bản là không có cách đạt đến cảnh giới bây giờ, có thể nói, bản Thánh chủ phải cảm tạ ngươi a.

Diệp Thiên cười nói, lực cắn nuốt mãnh liệt điên cuồng hấp thu tinh khí trong cơ thể Diệp Huyền.

Thời khắc này, Diệp Huyền rốt cục hiểu rõ ra, cho tới nay, hắn vẫn không hiểu năm đó Thánh Thành tại sao muốn hãm hại mình, mặc dù mình ở Huyền Vực tiếng tăm kinh người, thiên phú cũng cực kỳ đáng sợ, nhưng hắn nắm giữ là phế Võ Hồn, tu vi trời sinh có hạn chế, căn bản không có cách uy hiếp đến Thánh Thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!