15
Thời gian rất gấp rút, Phượng Doanh đã sắp luyện mình thành sát. Mà tôi thì cần phải tìm ra tung tích của người còn lại trong tấm ảnh trong thời gian ngắn nhất, sau đó có được thông tin về Phượng Doanh từ cô ấy. Tôi cần biết nội tình.
Tôi cầm tấm ảnh chụp chung đó trở về căn hộ nhỏ tôi đang ở tạm, dùng kéo cắt một mảnh nhỏ ở góc phải dưới tấm ảnh, sau đó lấy nước Tầm Hóa mà tôi mang xuống từ núi, rưới đều lên mảnh vụn.
Triệu Chấp ngồi xổm bên cạnh tôi, giơ tay chỉ vào nước Tầm Hóa hỏi:
"Huyền Ngọc đại sư, đây là nước gì vậy?"
Nước Tầm Hóa.
Lấy nước mưa bốn mùa làm dẫn, kết hợp với một giọt nước mắt của người đau buồn. Phơi dưới ánh nắng mặt trời bảy ngày, cuối cùng trộn với giọt sương đầu tiên trên cây hòe vào giờ Tý, thêm vào bí pháp Huyền môn sẽ có thể chế tạo ra nước Tầm Hóa có thể tìm kiếm vạn vật trên đời.
Chỉ cần nhỏ nước Tầm Hóa lên vật liên quan đến thứ cần tìm rồi dùng lửa đốt, tro tàn sau khi đốt sẽ biến thành một sợi tơ, dựa theo những điều người bị đốt khắc sâu trong lòng để tìm thứ hoặc người mình muốn.
Đây là phương pháp đơn giản nhất của Huyền môn chúng tôi khi tìm đồ vật và tìm người.
Thường ngày tôi không có trí nhớ tốt lắm, rất nhiều thứ hay bị vứt lung tung. Vì vậy trước khi xuống núi tôi đã cố ý mang theo một chai nước Tầm Hóa thật lớn, chính là để phòng bất trắc. Không ngờ lại phát huy tác dụng ở đây.
Tôi đốt mảnh giấy nhỏ này.
Ngọn lửa xèo một tiếng, nhanh chóng đốt sạch mảnh giấy. Tro tàn ban đầu rơi xuống đất, chưa đầy ba giây đã dần tụ lại với nhau, tạo thành một sợi tơ gần như trong suốt, dần dần bay ra ngoài cửa.
Cái này bay được á?
Tôi và Triệu Chấp nhìn nhau.
Mau đuổi theo!
Tôi và anh ta cùng vội vã chạy ra ngoài. Đuổi theo sợi tơ băng qua đường, lại chạy hết ba con phố, cuối cùng rẽ qua một con hẻm, dừng lại trước một quán cà phê vắng vẻ. Sợi tơ rơi xuống người nhân viên phục vụ đang pha cà phê sau đó biến mất không còn dấu vết.
Triệu Chấp chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối, cả người đứng sững tại chỗ, lâu không thể hoàn hồn.
Tôi giơ tay vỗ lên đầu anh ta:
"Muốn cứu em gái anh thì mau vào tìm người đi."
Tôi cầm tấm ảnh trong tay đi vào, nhân viên phục vụ đó nhìn tôi một cái:
"Hai vị muốn uống gì?"
Triệu Chấp giàu có không nói hai lời liền móc từ trong túi ra một xấp tiền.
Hành động thô lỗ như vậy thật sự phí phạm màn mở đầu tôi đã chuẩn bị công phu. Nhưng không thể không nói khá là hữu dụng.
Nhân viên phục vụ đó tên là Lâm Tuệ, không thi đỗ đại học, người nhà cũng không mấy quan tâm đến cô con gái này, cô ấy đã làm nhân viên phục vụ tại quán cà phê này một thời gian dài, cuộc sống rất chật vật.
Vì vậy đối mặt với hành động ngông cuồng của Triệu Chấp, cô ấy chỉ hơi bất ngờ sau đó, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt chúng tôi, bắt đầu trả lời câu hỏi.
Tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Thật sự, từ trước tới nay không phải một câu nói dối.
"Tôi và Phượng Doanh quả thật là bạn tốt. Nhưng cô ấy đã qua đời bốn năm trước, tại sao các vị vẫn muốn hỏi thăm chuyện của cô ấy?"
Triệu Chấp lại móc ra một xấp tiền khác:
"Chuyện đó cô không cần quan tâm, chỉ cần kể cho tôi mọi thứ về Phượng Doanh là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!