Được Hồn Lực tạo lá chắn bao phủ nhưng va chạm quá mạnh, lá chắn vỡ nát, Hồn Lực cắn trả cùng thương thế, Tần Phi hộc ra một ngụm huyết dịch.
Tần Phi cách đám người không quá xa, thấy vậy đám người chạy tới đỡ lấy. Tần Phi tựa như mê man, thương thế rất nặng.
Đội trưởng.
Chạy tới vừa hét lớn. Đỡ Tần Phi ngồi dậy, đám người liên tiếp rót Hồn Lực vào giúp chữa trị, Tiểu Vũ hết sức lực thúc đẩy Võ Hồn ép chặt lấy không cho khí huyết tán loạn.
Phía xa Cự Viên Minh Vương thấy vậy rất khinh bỉ, nó cũng không nhanh chóng đi tới, muốn nhìn xem con mồi làm gì để đối đầu với nó.
Một lúc lâu Tần Phi mới dần tỉnh lại, khí huyết dần ổn định, gương mặt trắng bệch pha chút tái xanh như người vừa chết đi sống lại, khí tức yếu tới cực điểm, Hồn Lực lúc này cũng chỉ sót lại một sợi, muốn khôi phục cũng cần một thời gian dài.
Đội trưởng.
Vương Thiến đứng bên cạnh tựa như muốn khóc lên một dạng, nàng rất mạnh mẽ nhưng lúc này tựa như trẻ nhỏ, nàng không chịu được.
"Ta không sao, ta không ngăn chặn được, thật xin lỗi".
"Đội trưởng, ngươi đã làm rất tốt, không nên tự trách, chỉ trách bọn ta làm vướng chân ngươi".
"Ta sẽ có cách tránh khỏi, cách hắc động không quá xa, ta có thể tiến vào, đợi ngươi thương thế ỏn định lại có thể".
Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc, chỉ có thể có cách này tạm thời có thể kéo dài, không chắc có thể kéo dài bao lâu nhưng vẫn tốt hơn là chịu chết.
Tần Phi ngồi xếp bằng liên tục hấp thụ linh khí, phía xa Cự Viên Minh Vương thấy vậy cũng không thèm để ý, nó rất tự tin cho dù đám người có thực lực đỉnh phong cũng không thể làm gì được nó.
Tần Phi thấy vậy cũng không quá xem là tốt, hắn chỉ cắm đầu vào hấp thụ linh khí chữa thương. Chỉ cần có thể di chuyển là được, từ trước tới giờ hắn mới nhận thương thế như vậy, không được đám người nhanh chóng trợ giúp thì chắc chắn không thể sống, vết thương không phải chí mạng nhưng xương sườn đều gãy nát, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nghiêm trọng tựa như sắp bị nghiền nát.
Cảm giác rất đau đớn.
Được linh khí gia trì cũng không đỡ hơn là bao, vết thương vẫn như cũ không có hiện tượng lành lại.
Hộc hộc!
Tần Phi thổ huyết liên tục, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương quá nghiêm trọng, được đám người trợ giúp nhưng không khá hơn, từng ngụm huyết dịch chảy ra rơi rớt trên nền đất.
Sắc mặt nay hoàn toàn chuyển sang trắng bệch, con ngươi đang dần chuyển sang đục màu, hô hấp tựa như khó khăn hơn, thân thể tựa như nặng dần, sức lực như bị tuột xuống dốc một dạng, yếu tới cực điểm.
Sinh lực gần như cạn kiệt tới cực điểm.
Đội trưởng.
Thấy cảnh tượng như vậy đám người hốt hoảng hét lên. Quá nguy kịch, nội thương quá nặng đi, không sớm nghĩ cách chắc chắn Tần Phi bị thổ huyết nhiều quá mà chết.
Quá lo lắng không biết nên làm gì, loay hoay đở Tần Phi ngồi dậy dốc hết sức lực truyền Hồn Lực tiến vào giúp ổn định thương thế, Hồn Lực tiến vào đi tới lục phủ ngũ tạng sắc mặt tái xanh lúc này như gặp quỷ.
Lục phủ ngũ tạng hầu như gần bị chấn nát, tim dường như có dấu hiệu ngừng đập.
Phía xa đầu Cự Viên Minh Vương cảm thấy khí tức cùng sinh mệnh lực ngày càng thấp, trên mặt lộ ra vẽ thích thú, tựa như nở ra nụ cười khinh miệt.
Trêu đùa sinh mệnh con mồi mang lại cảm giác thích thú tới khó tả.
Quân nhân được huấn luyện kỹ càng từ rèn luyện thể chất, còn tìm hiểu thêm một số cách sơ cứu khi bị thương nhưng sơ cứu lúc này đâu chỉ giúp ích được bao nhiêu.
Tiểu Vũ như bị hù dọa, sợ tới run cả người, trước mắt có người dần dần mất đi sinh cơ, người từng giúp đỡ nàng.
Hai hàng nước mắt lưng tròng chảy ra, chưa bao giờ nàng cảm thấy bất lực tới như vậy, quá yếu đuối, cũng chỉ vì ý định của nàng mà đưa tới hậu quả như vậy, không ngờ cự lực của nó có thể kinh khủng tới mức như vậy.
Nàng như khụy xuống đất, gương mặt xinh đẹp lúc này tựa như mếu máo, khóc không ra tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!