"Ta ghét nhất cái loại thất tín bội nghĩa."
Triệu Huyên nói xong liền một kiếm cắt đứt cổ Bạch Chỉ, rồi lại tàn nhẫn hủy hoại dung mạo nàng.
Ta chưa kịp kinh ngạc, đã bị Triệu Huyên xách lên sải bước về phía bể tắm trong điện.
Ụp!
Hắn ấn mạnh ta xuống nước.
Đức phi là mẫu thân của Triệu Huyên.
Khi nàng bước vào cửa, nhìn thấy Bạch Chỉ nằm trong vũng máu, sợ hãi đến tái mặt: Đây là!
Triệu Huyên lạnh lùng đáp:
"Thích khách mà thôi."
Nói xong, hắn sai hộ vệ kéo xác Bạch Chỉ đi. Đức phi trấn tĩnh lại, ban đầu còn nói chuyện phiếm như thường, đến sau mới lên tiếng:
"Trước đó con ngựa của Thập Nhị ở trường đua mất khống chế, ta đã tạo cơ hội tốt như vậy, sao con lại đi cứu nó!"
Thì ra, con ngựa đó là do Đức phi sai người động tay.
Triệu Huyên đáp:
"Nhi tử tự có tính toán, mẫu thân cứ an tâm chờ ngày làm thái hậu, những chuyện khác xin người đừng bận tâm."
Hắn bề ngoài cung kính hiếu thuận, dỗ Đức phi vui vẻ, nhưng khi Đức phi vừa bước chân ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt hắn liền trở nên âm u tàn nhẫn.
Khi hắn xách ta ra khỏi nước, ta sợ đến răng va lập cập:
"Cửu ca, huynh định giết ta sao?"
Triệu Huyên vén vạt áo ta lên, nhìn những vết hôn nhạt dần trên người, không khỏi nheo mắt.
Hắn nắm cằm ta, cong môi cười:
"Thập Nhị, bây giờ mạng của muội nằm trong tay ta rồi, sau này phải nghe lời đấy."
"Nghe lời, thì sẽ không giết muội."
Ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Triệu Huyên giơ tay lên muốn xoa đầu ta, nhưng lại dừng giữa không trung, Ta muốn ngủ, đi đi.
Ta vội vàng bước ra cửa, vừa ra đến ngưỡng cửa lại quay đầu lại,
"Có thể trả Bạch Chỉ lại cho ta không?"
Triệu Huyên giơ tay lên, đồng ý.
Dù bị phản bội, ta vẫn phái người an táng nàng.
Dù sao cũng đã sống cùng nhau mười mấy năm.
Vì thân phận bị vạch trần, ta trằn trọc cả đêm không ngủ, ngày hôm sau đầu óc choáng váng đi chịu phạt trượng.
Người hành hình vẫn là người của Triệu Huyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!