Đã lâu không gặp, Triệu Huyên vẫn tao nhã như trước, chỉ là uy áp trên người so với trước kia càng tăng thêm.
Hắn run rẩy xoa má trái bị bỏng của ta, vành mắt ửng đỏ nghẹn ngào: Đau lắm phải không?
Ta lắc đầu: Đã quên rồi.
Triệu Huyên dắt ta vào điện, nói đã chuẩn bị rất nhiều món ăn và đồ dùng ta thích ngày xưa.
Hắn vừa nói vừa cười, trông như một đứa trẻ con đang vui vẻ.
Ta nói:
"Những thứ đó, ta không còn thích nữa."
Không thích cái gì?
Triệu Huyên chăm chú nhìn ta hỏi:
"Bao gồm cả hoàng huynh sao?"
Ta quỳ xuống đất, dập đầu thật sâu:
"Năm đó nhờ có Thẩm Nguyệt Chi cứu giúp, ta mới có thể sống sót đến giờ. Hắn tuy lời lẽ sắc bén nhưng cương trực công chính, tuyệt đối không có ý xấu. Thỉnh hoàng thượng xử lý hắn khoan hồng."
Triệu Huyên hỏi: Nàng hận ta sao?
Tuyệt đối không.
Ta phủ nhận thẳng thắn:
"Hôm nay ta vào cung lí do vì sao, hoàng thượng chắc chắn rõ ràng."
Triệu Huyên biến sắc mặt, giọng nói vẫn như năm xưa:
"Làm vậy trẫm được cái gì?"
Cuối cùng cũng đến lúc này.
Ta hít sâu một hơi đứng dậy, không chút xấu hổ cởi áo tháo đai ngay trước mặt hắn.
Triệu Huyên nhìn thấy những vết thương trên người ta, ánh mắt đột ngột dừng lại.
Ta nói:
"Nếu hoàng thượng không chê, dân nữ xin tùy ý quân vương."
Triệu Huyên nắm chặt tay tiến lên ấn ta nằm xuống nệm chăn, đầu ngón tay ấm áp của hắn khẽ chạm vào vết sẹo trên người ta, rồi nhẹ nhàng đắp chăn lại cho ta.
Hắn cười gượng:
"Hoàng huynh cũng không đến mức hôn quân, ta không cần nàng vì người ngoài mà hy sinh, ta muốn là sự tự nguyện."
"Ở lại trong cung, trẫm sẽ tha thứ cho hắn."
Triệu Huyên bỏ lại câu nói này trước khi rời đi.
Đúng như lời hắn hứa, Thẩm Nguyệt Chi được đặc xá nhưng bị biếm chức xuống phía nam. Ta nhận được ân điển đi tiễn hắn, ở bến tàu Thẩm Nguyệt Chi đưa cho ta một chiếc túi gấm, Hi Hòa, tạm biệt.
Đợi thuyền đi xa, ta mở túi gấm ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!