4
Tiêu Tư Vu muốn tạm lưu lại Vệ Lăng vài ngày.
Hắn bảo ta cùng hắn ở lại.
Nhưng khi hắn cúi đầu định hôn ta, ta lại khẽ nghiêng mình tránh đi.
Trên mặt Tiêu Tư Vu thoáng lướt qua vẻ không vui, nhưng hắn vẫn nhẫn nại dịu giọng dỗ dành:
"A Huyền, nàng sao vậy?"
Hắn ngừng một chút, trong giọng còn mang ý cười:
"Năm xưa chuyện kia, nàng giận thật sao?"
Ta nén muôn vàn cảm xúc, nhìn hắn với ánh mắt thê lương:
"Ngươi không cảm thấy bản thân làm sai sao?"
Tiêu Tư Vu thản nhiên đáp:
"Năm đó thế cục bất đắc dĩ, muốn toàn mạng thoát thân, ta buộc phải dùng kế giả chết."
Thì ra hắn thật sự chẳng thấy mình có lỗi.
Ta khép mắt lại, nước mắt lặng lẽ tràn xuống.
Tiêu Tư Vu vòng tay ôm lấy eo ta, giọng nhẹ nhàng mang theo áy náy:
"A Huyền, ta biết nàng yêu ta khắc cốt ghi tâm, nhưng nếu ta không lừa được nàng, thì sao có thể lừa được người khác?"
"Nhưng mà…"
Ta nghẹn ngào khóc trong n.g.ự. c hắn, miệng hé mở nhưng chẳng thể thốt nên lời.
Hồng Trần Vô Định
Chỉ có thể đem đầu ngón tay siết chặt, đ.â. m sâu vào lòng bàn tay.
"Nhưng mà…"
Đứa con của chúng ta đã không còn nữa.
"Phụ vương!"
Mơ hồ trong tiếng nức nở, một giọng trẻ thơ vang lên, khiến ta giật mình ngẩng đầu.
Một bé gái xinh xắn, da trắng môi đỏ, chạy lon ton tới bên Tiêu Tư Vu.
Theo sau là một nữ tử vận áo xanh, dung mạo dịu dàng, cử chỉ đoan trang.
Tiêu Tư Vu lập tức buông ta ra, bế đứa trẻ đặt lên đùi.
"Niệm Niệm, sao con tới đây?"
Nữ tử áo xanh vội bước lên hành lễ:
"Điện hạ, thiếp đến thỉnh an Hoàng hậu tương lai. Niệm Niệm cứ nằng nặc đòi theo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!