Chương 9: (Vô Đề)

Sáng ngày hôm sau, Khương Ninh dậy sớm. Lúc từ trên lầu đi xuống, Trần Lệ Trân đang làm bữa sáng, nhìn thấy cô, bà có chút ngạc nhiên: Hôm nay đi sớm vậy? Lát nữa cháo mới nấu xong.

Khương Ninh nhìn đồng hồ: Con không ăn đâu. Con phải đi sớm vì có cuộc họp đầu giờ.

Cô cầm túi xách, chào Khương An và Trần Lệ Trân rồi ra khỏi cửa. Cô đi rất nhanh, từ xa đã nhìn thấy Vu Dương. Anh đang ngồi dựa xe máy, hai chân vắt chéo, tay kẹp điếu thuốc, nhìn chăm chú ra đường cái, như đang trầm tư.

Nhìn thấy anh, Khương Ninh không vội nữa, cô sửa sang lại tóc mai bị gió thổi bay, điều chỉnh hơi thở, khoan thai đi về phía anh, vừa đi vừa quan sát. Anh mặc chiếc áo đen ngắn tay, chiếc quần jeans bạc thếch, đầu đinh gọn gàng. Nhìn từ phía sau giống như một quả cầu đen nho nhỏ.

Khương Ninh đã gặp rất nhiều thợ sửa xe, lối ăn mặc này của anh giống với bọn họ. Nhưng lại khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác nhau, không nhếch nhác, không luộm thuộm, mà sạch sẽ thoải mái hơn.

Cô còn chưa đi đến trước mặt, Vu Dương như đã cảm nhận được quay đầu lại, nhìn sang.

Anh đến sớm vậy?. Khương Ninh bước đến bên cạnh chiếc xe máy.

Ừ. Vu Dương gật đầu, ngắt điếu thuốc ném vào thùng rác để bên, gỡ chiếc mũ ở đầu xe xuống đưa cho cô.

Khương Ninh nhận lấy, chiếc mũ bảo hiểm không phải màu đỏ cũng không phải màu đen, mà là màu xanh sáng.

Một chiếc mũ bảo hiểm mới toanh.

Khương Ninh nhìn mấy giây rồi ngẩng lên nhìn anh. Ánh mắt Vu Dương không né tránh. Cô đưa tay khẽ đẩy chiếc mũ về phía anh, bảo: Nóng lắm, không muốn đội.

Vu Dương dừng tay, nhìn cô không nói gì, treo chiếc mũ về vị trí cũ, khởi động xe, quay đầu dùng ánh mắt ý bảo cô lên xe.

Đúng là khó hiểu, cô oán thầm. Sau đó, dùng tay vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau, vịn vai anh ngồi lên: Đi thôi.

Vu Dương thấy cô ngồi xong, thoáng buông lỏng tay, vặn ga, đưa cô ra đường cái.

Sáng sớm, trên đường không nhiều xe, Vu Dương hơi tăng tốc, bỗng cảm giác người sau lưng vỗ vỗ vai mình, anh nghe thấy cô nói: Dừng phía trước nhé.

Vu Dương hơi ngạc nhiên, bóp phanh cho xe dừng ven đường: Có việc gì à?.

Khương Ninh xoay người xuống xe, không giải thích, cô chỉ bảo: Anh đợi ở đây một lát.

Nói xong, cô chạy sang bên đường, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, thấy cô tiến vào một quán ăn nhỏ, lát sau cầm hai túi nhỏ đi ra.

Khương Ninh lại chạy sang, dang chân ngồi lên phía sau: Đi thôi.

Vu Dương khởi động xe lần nữa, lúc dừng ở cửa ngân hàng, Khương Ninh bước xuống, lấy tay lau cổ.

Tháng sáu, mặc dù trời vẫn còn sáng sớm nhưng hết sức khô nóng. Khương Ninh sợ nóng, cứ nóng lên là cô dễ đổ mồ hôi, may mà trên đường không có nhiều xe, nếu không đi trên đường, bụi bặm dính lên mặt, trang điểm cẩn thận mấy cũng hỏng.

Khương Ninh chưa vào ngân hàng ngay, cô bước lên trước đầu xe, giơ chiếc túi cầm trên tay lên: Bánh bao nhân, của anh này.

Vu Dương ngạc nhiên nhìn, vẻ mặt cô không cảm xúc, vẫy tay bảo anh: Năm rưỡi tôi tan làm. Nói xong, cô quay người đi vào ngân hàng.

Vu Dương đứng nguyên một chỗ cau mày nhìn túi bánh bao một lúc xong mới rời đi.

Này, chị Khương Ninh.

Khương Ninh vừa tới cửa ngân hàng đã bị Lâm Khả Ny gọi với, cô đứng im đợi cô lại gần.

Lâm Khả Ny kéo tay Khương Ninh: Chào buổi sáng.

Chào buổi sáng.

Mới sáng sớm chị lại gặp "người qua đường" đấy à?. Lâm Khả Ny chớp chớp mắt nhìn Khương Ninh, tỏ ý trêu chọc.

Khương Ninh biết rõ lúc nãy cô ấy đã nhìn thấy Vu Dương nên không giấu diếm: Tôi thuê anh ta đưa đi làm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!