Chương 63: (Vô Đề)

Lúc Khương Ninh chạy vội vào trong bến, thấy Ngô Phong đang đứng cạnh chiếc xe. Cô khôi phục nhịp thở, tiến lên phía trước.

Ngô Phong nhìn cô hắng giọng: Khương Ninh, tôi đưa Đông Đông đi thăm bốbác trai, bác gái.

Có lẽ Ngô Phong cảm thấy không tiện đi thăm một mình nên muốn nhờ tới cô. Cô ngó vào trong xe bắt gặp Đông Đông đang ngồi bên trong vẫy tay chào cô.

Khương Ninh mỉm cười với thằng bé, lạnh lùng bảo Ngô Phong: Để tôi dẫn thằng bé đi.

Ngô Phong sờ chóp mũi, giọng điệu lúng túng: Tôi nói với Đông Đông rằng Từ Giai Tú phải đi công tác một thời gian. Nên cô....

Anh ta im lặng nhìn Khương Ninh dò xét. Đương nhiên Khương Ninh hiểu ý anh ta.

Tôi biết rồi. Cô trả lời dứt khoát.

Ngô Phong biết Khương Ninh có ác cảm với mình, trách anh ta về chuyện của Từ Giai Tú. Lúc này, cô có thể bình tĩnh đứng đây nói chuyện với anh ta đã là tử tế lắm rồi.

Ngô Phong quay lại mở cửa xe, Đông Đông lon ton trượt xuống, co cẳng chạy đến bên Khương Ninh, ngửa đầu hồn nhiên gọi: Mẹ nuôi.

Khương Ninh cúi nhìn gương mặt thằng bé giống y Từ Giai Tú, nhất thời giật mình.

Mẹ nuôi?. Đông Đông nghiêng đầu nhìn cô.

Khương Ninh sực tỉnh, mỉm cười với thằng bé, nắm tay dắt Đông Đông đi: Nào, mẹ nuôi dẫn con tới thăm ông bà ngoại nhé.

Vâng ạ.

Ngô Phong bảo Khương Ninh: Làm phiền cô, mấy hôm nữa tôi sẽ đến đón nó.

Được.

Khương Ninh không quan tâm tới Ngô Phong, dẫn Đông Đông xoay người rời đi.

Trên đường, Khương Ninh bế thằng bé, ghé tai thì thầm: Đông Đông, mẹ con ra ngoài làm việc. Lát nữa con đừng hỏi ông bà ngoại mẹ con đi đâu có được không?.

Không được hỏi ạ?.

Ừ, không được hỏi.

Vâng ạ.

Khương Ninh dặn thêm: Dạo này ông bà ngoại con không được vui. Lát nữa, Đông Đông nhớ phải chọc ông bà để ông bà cười nhé.

Sao ông bà lại không vui ạ?. Đông Đông hỏi.

Khương Ninh buồn bã, miễn cưỡng trả lời: Bởi vì mẹ con không có nhà nên ông bà ngoại rất nhớ mẹ con. Gặp Đông Đông, ông bà chắc chắn sẽ vui trở lại, vì thế Đông Đông nhớ phải ngoan và nghe lời biết không?.

Đông Đông ngây thơ gật đầu.

Khương Ninh ôm Đông Đông đến nhà Từ Giai Tú. Cổng chính đóng chặt, cô đặt Đông Đông xuống, tiến lên trước gõ cửa, nhưng gõ liên tiếp mấy lượt vẫn không có ai mở.

Cô tìm người à?. Bác hàng xóm bên cạnh đi ra hỏi, nhìn thấy Đông Đông, bác hiểu ngay vấn đề: Họ không có nhà đâu, người thân nhà họ Từ sợ ông bà ấy nghĩ quẩn nên đã đón đi rồi.

Khương Ninh gật đầu: Cháu cảm ơn.

Bác hàng xóm thở dài: Ây dà, đáng thương quá.

Khương Ninh ôm Đông Đông, nghĩ thầm như vậy cũng tốt. Lúc này, để hai thân già ấy nhìn thấy Đông Đông sẽ không tránh khỏi lại cảm thấy đau buồn. Bắt họ diễn kịch trước mặt thằng bé đúng là không hợp tình, thật sự cô cảm thấy không sao chịu nổi.

Ông bà ngoại không có nhà rồi. Khương Ninh nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!