Buổi trưa, Vương Thành đến hiệu sửa xe, hoảng hốt nhìn Vu Dương toàn thân đầy vết thương, vội vàng hỏi thăm nhưng Vu Dương chỉ trả lời qua quýt vài câu.
Khương Ninh thấy hai người có việc, tự giác lui ra, đứng ngoài cửa uể oải phơi nắng. Cô ngẩng đầu nheo mắt nhìn lên trời, một mảng trong xanh ngăn ngắt, xung quanh vầng thái dương có thể nhìn thấy những quầng sáng màu vỏ quýt.
Sắp hết năm, Khương Ninh nghĩ đến quãng thời gian sáu tháng trở về mà ngỡ như vừa mới hôm qua.
Hết năm nay, cô sẽ đi.
Tiểu Ninh. Từ Giai Tú cưỡi con lừa nhỏ phanh gấp trước cửa hiệu, xuống xe chạy hai ba bước lại chỗ Khương Ninh, đứng trước mặt cô thở hổn hển: Tên Tiền Cường khốn kiếp dám động vào cậu à? Cậu có bị làm sao không?.
Không sao. Khương Ninh lắc đầu.
Từ Giai Tú vỗ ngực mấy cái: May quá, may quá. Mình lo cậu xảy ra chuyện. Nhưng sao cậu lại đi gặp hắn vậy?.
Khương Ninh kể sơ lược chuyện hôm qua cho Từ Giai Tú nghe.
Từ Giai Tú nghe xong nhéo tai Khương Ninh: Cậu ấy à, đúng là lo quá thành loạn. Hắn bảo cậu đến cậu liền một mình đến ngay, từ trước đến nay cậu có kém thông minh như thế bao giờ đâu.
Khương Ninh gạt tay cô nàng ra khỏi tai mình.
Từ Giai Tú lườm cô: May mà Vu Dương kịp thời chạy đến, không thì... Dừng một lát, cô hỏi tiếp: Vu Dương có sao không?.
Khương Ninh rủ mắt xuống: Tay phải bị trật khớp.
Từ Giai Tú hít sâu một hơi.
Khương Ninh đột nhiên nhớ ra, mình không hề nói chuyện tối qua với ai. Cô vội hỏi Từ Giai Tú: Sao cậu biết rõ vậy?.
Khóe miệng Từ Giai Tú cứng đờ, đôi đồng tử thoáng đảo quanh: Vừa rồi mình đưa Đông Đông đi tiêm phòng, đụng phải đám đàn em của Tiền Cường, thấy bọn họ nói chuyện... Sợ cậu gặp chuyện không may nên tới tìm cậu xem thế nào.
Cô hỏi thêm: Có phải Vu Dương làm Tiền Cường bị thương ở tay không?.
Khương Ninh nhếch môi gật đầu, không nghi ngờ gì nữa.
Từ Giai Tú cúi đầu vén tóc, khẽ thở phào. Lúc ngẩng lên, cô bảo: Tiểu Ninh, chúng ta đến chỗ của Văn Xương Tinh Quân đi.
Ơ, sao tự nhiên lại muốn đến đó?.
Lần trước cầu mà chưa được, nhân hôm nay trời đẹp chúng ta đi một chuyến.
Khương Ninh quay đầu nhìn vào trong tiệm, có chút do dự.
Về ngay ấy mà, chẳng phải Vu Dương vẫn ổn đấy thôi. Từ Giai Tú giục cô.
Khương Ninh gật đầu suy nghĩ: Ừ.
Khương Ninh báo Vu Dương một tiếng rồi mới đi. Cô ngồi xe của Từ Giai Tú, hai người đi thong thả một lát đã tới nơi.
Lần trước đến vào mùa hè, cây cối um tùm, tầng tầng lớp lớp xanh mướt, bách thảo tươi tốt, hoa lá rực rỡ, hừng hực sức sống. Lúc này là mùa đông, tuy cây cối vẫn còn lá nhưng nhìn từ xa trông giống như một tấm ảnh cũ, không còn vẻ rạng ngời mà có phần hoang vắng.
Trong miếu đốt nhang, khắp nơi vấn vít khói xanh, vài ba khách hành hương dẫn theo con cái thành kính quỳ lạy. Lời cầu nguyện không có gì khác ngoài cầu mong kỳ thi cuối kỳ đạt kết quả tốt. Đối với sự chân thành của cha mẹ, mấy đứa trẻ ngược lại không mấy chuyên tâm.
Khương Ninh nhìn đám trẻ ngẫm nghĩ, quãng thời gian chỉ cần chăm chỉ học hành không cần lo lắng đến chuyện khác mới là quãng thời gian hạnh phúc nhất.
Lại đây. Từ Giai Tú kéo Khương Ninh đến trước điện thờ, quỳ gối trên đệm cói vái ba vái.
Lúc đứng dậy, Từ Giai Tú thấy có người đang xin quẻ liền nổi hứng, kéo Khương Ninh lại lắc ống thẻ rút quẻ.
Khương Ninh rút thăm được quẻ số 30, đối chiếu với dâng thư giải quẻ là quẻ trung bình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!