Vu Dương tắm rửa xong đi ra, thấy trong phòng không còn ai.
Khương Ninh. Anh gọi mấy câu, không có tiếng trả lời.
Anh cau mày, vén rèm nhìn ra bên ngoài, đường phố vắng tanh, lúc này không có nổi nửa bóng người.
Vu Dương trong lòng bất an, vội vã trở về phòng lấy điện thoại định gọi cho Khương Ninh. Anh vừa ấn mở màn hình thì thấy một tin nhắn được gửi tới hơn 10" trước.
"Em ra ngoài một lát, sẽ về ngay".
Cô chỉ nói ra ngoài, không nói rõ đi đâu. Nhưng trong lòng Vu Dương mơ hồ đoán được nơi cô định đến.
Em trai cô gặp chuyện bất thường, giống như bị ai đó hãm hại. Anh đoán chắc Khương Ninh đã biết rõ sự thật, mà kẻ chủ mưu là ai tất nhiên không cần phải suy nghĩ nhiều.
Vu Dương gọi điện cho Khương Ninh, tiếng "tút tút" liên tục vang lên không người nhận.
Anh mím môi cúp điện thoại, nghĩ có khả năng Khương Ninh đã đi tìm Tiền Cường một mình. Anh vội vàng mặc áo khoác, dắt xe quay đầu, không đóng cửa tiệm, cứ thế khởi động xe xông ra đường cái.
Trên đường đi, anh không ngừng tăng tốc, gió gào thét thổi sát qua hai tai. Buổi đêm, đường không nhiều xe, im ắng làm nổi bật tiếng động cơ vang dội. Anh phóng nhanh, bóng dáng giống như lưỡi dao sắc rạch vào khoảng không yên tĩnh.
Vu Dương dừng ở giao lộ trước cửa nhà của Tiền Cường, nhìn ngôi biệt thự năm tầng, tầng nào tầng nấy tối om không một bóng người. Trái tim vừa mới thả lỏng ngay lập tức đập liên hồi.
Không ở nhà thì ở đâu?
Anh không đứng lâu, tiếp tục khởi động xe đi vào trong trấn.
Trong trấn náo nhiệt hơn chút ít, có cả cú đêm lang thang bên ngoài, quán xá chưa thu dọn, mấy tiệm bán trái cây đang bận bịu chuyển hoa quả vào trong nhà, mùi hôi thối theo gió phiêu tán khắp nơi...
Vu Dương đỗ xe ở nơi hay đón khách. Anh xoay người xuống xe, tâm trạng mông lung. Tứ phía đều là đường thế nhưng anh không biết phải đi đâu để tìm.
À, Tiểu Vu. Lâu rồi không thấy cậu đến đón khách. Sao hôm nay lại ở đây?. Một bác xe ôm trông thấy anh liền đi tới hỏi thăm.
Bác tài đứng bên liếc anh một cái tiếp lời: Chắc là đến tìm bạn gái đây mà. Tôi nói có sai không, Tiểu Vu?.
Vu Dương nghe vậy, quay sang hỏi bác tài: Bác nhìn thấy cô ấy ạ?.
Bác tài trả lời: Đâu chỉ nhìn thấy, cô ấy còn gọi xe của tôi nữa mà.
Cô ấy đi đâu ạ?.
Bác tài chỉ về phía mấy quán vỉa hè: Bên kia kìa, đi đâu thì tôi không rõ.
Vu Dương đưa mắt nhìn dãy quán ăn đêm cửa đỏ, trong lòng đã có suy tính. Anh nói cảm ơn xong cất bước đi ngay, không dám trì hoãn.
Ban đêm là thời điểm kinh doanh quán vỉa hè, bình thường phải giữa khuya hay 2 -3 giờ sáng mới đóng cửa. Giờ là lúc cao điểm khách khứa đến đông. Nhưng có lẽ do hôm nay nhiệt độ xuống thấp, trời lạnh, không có mấy người muốn ra ngoài chịu gió rét nên khách khứa vắng hoe.
Vu Dương đi về phía quán có cửa đỏ, nơi anh và cô đã từng đến, không do dự vén rèm đi vào, vừa hay chứng kiến Khương Ninh bưng chén rượu lên hắt mạnh vào mặt Tiền Cường.
Khương Ninh. Anh gọi cô.
Khương Ninh vừa nói xong hai chữ kia, bỗng nghe thấy giọng Vu Dương. Cô cả kinh, quay đầu lại nhìn, thấy anh đang đi tới, tâm can thoáng chốc buông lỏng, xoay người định nhào về hướng anh. Ngay lúc đó, cơ thể cô bỗng bị kéo mạnh về phía sau, chân dẫm vào vỏ chai rượu, đụng phải một bức tường người.
Vu Dương thấy Tiền Cường động thủ lập tức tiến lên.
Đứng lại. Tiền Cường một tay kéo cổ tay Khương Ninh, một tay xiết cổ họng cô.
Vu Dương dừng bước, trầm giọng nói: Buông cô ấy ra.
Tiền Cường siết mạnh tay hơn, Khương Ninh ho khan, dùng bàn tay không bị giam giữ tách từng ngón tay hắn nhưng không đủ lực. Bất luận cô lôi lôi kéo kéo thế nào, tay Tiền Cường vẫn không hề nhúc nhích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!