Lúc Khương Ninh ngủ dậy, Vu Dương đã không còn bên cạnh. Cô nhổm dậy, xoay người nhìn bộ quần áo đặt trên giường, trên cổ có vật gì đó thuận thế lắc lư trượt xuống theo.
Là một chiếc vòng cổ phỉ thúy hình giọt nước, không biết được đeo lên từ khi nào.
Khương Ninh cầm viên ngọc hình giọt nước quan sát chăm chú. Viên ngọc được xuyên qua sợi dây đỏ, toàn thân một màu xanh biếc, trên mặt là những đường vân, không có dấu vết của tạp chất, sáng lấp lánh phản chiếu gương mặt cô.
Cô cười với nó, nhét nó vào trong cổ áo, dùng nhiệt độ của cơ thể bao trọn lấy nó.
Thay quần áo rửa mặt xong, vừa hay Vu Dương mua bữa sáng trở về. Anh gọi cô lại ăn. Trong suốt bữa ăn, anh liên tục nhìn vào cổ cô, như thể phải trông thấy chiếc dây mới khiến anh có cảm giác yên tâm được một chút.
Khương Ninh đi làm đúng giờ. Lúc thay đồng phục xong đi ra, Khương Ninh đã thấy Lâm Khả Ny đang ngồi ở chỗ của mình, niềm nở chào hỏi.
Khương Ninh vừa ngồi xuống, Lâm Khả Ny liền ghé sát lại gần: Chị nghe thấy gì chưa? Tối hôm qua, cảnh sát lại bắt người. Cô nàng khẽ hạ giọng: Tuy chưa tóm được bọn lừa đảo nhưng lại bắt được bọn canh gác.
Cô nàng thì thào: Không biết có phải do chúng chạy nhanh quá hay không mà không tóm được tên nào.
Khương Ninh không đáp trả bởi vì giám đốc đang đứng ngay sau lưng cô.
Lâm Khả Ny vội vàng quay về vị trí của mình, cúi đầu thu xếp tài liệu.
Hết giờ làm trở về cửa hàng, Vu Dương đã nấu xong cơm, hai món đơn giản. Lúc ra ngoài gọi Khương Ninh vào ăn, Vu Dương thấy cô đang nghe điện thoại, anh liền đứng đấy không định quấy rầy thêm.
Khương Ninh cúp điện thoại, quay lại trông thấy Vu Dương, cô huơ huơ chiếc di động trên tay, nói: Là Phương Nguyên.
Vu Dương giả bộ hỏi: Nói chuyện gì vậy?.
Khương Ninh tủm tỉm nhìn anh, hỏi vặn: Anh nghĩ sao?.
Anh không biết. Vu Dương chớp chớp mắt, ho một tiếng: Ăn cơm thôi.
Khương Ninh cười trộm, theo anh đi vào bếp.
Ăn được nửa bữa, bên ngoài cửa hàng có người gọi Khương Ninh. Cô nghe nhận ngay ra giọng của Trần Lệ Trân. Cô vén rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên là bà ta.
Khương Ninh hơi bất ngờ, Trần Lệ Trân vừa nhìn thấy cô, bà ta lập tức tiến lên giữ lấy tay cô, giọng điệu tha thiết cầu khẩn: Khương Ninh, con phải cứu lấy em trai con.
Khương Ninh nhíu mày: Đã xảy ra chuyện gì?.
Thằng bé bị cảnh sát bắt đi rồi. Trần Lệ Trân hốc mắt đỏ hoe, bà ta nghẹn ngào: Đêm qua... Có người gọi thằng bé đi canh gác. Thằng bé đi luôn. Không nghĩ cảnh sát ập đến... bắt thằng bé.
Khương Ninh trầm ngâm, nhớ tới lời Lâm Khả Ny nói sáng nay, cô lạnh lùng lên tiếng: Nó đi làm chuyện đó, sao không cản nó lại?.
Trần Lệ Trân lau nước mắt: Mẹ biết mẹ sai rồi... Mẹ không nên để thằng bé làm chuyện khốn nạn như vậy... Bố của con cũng sốt ruột, chạy cả ngày để tìm người lo liệu mà không được. Mẹ chỉ có thể nghĩ đến con, con là người có học, người thô kệch như chúng ta không hiểu biết gì hết. Con xem có cách nào giúp Tiểu Thành ra không?.
Nó mới 17 tuổi... không thể để bị bắt như vậy được. Cuộc đời của nó sau này sẽ phải làm sao đây?.
Khương Ninh xoa mũi, biến cố đột nhiên xuất hiện khiến lòng dạ cô rối ren, buộc mình phải tỉnh táo. Cô nói với Trần Lệ Trân: Tôi đến đồn cảnh sát xem tình hình thế nào trước đã.
Được được.
Khương Ninh quay lại thấy Vu Dương đang đứng đằng sau, đã nghe thấy toàn bộ sự việc. Anh bảo Khương Ninh: Anh đi với em.
Hai người gọi xe, nhân lúc trời tối phi thẳng một mạch đến đồn cảnh sát.
Đến đồn cảnh sát, họ vào phòng trực ban, nói rõ mục đích.
Viên cảnh sát trực ban liếc mắt nhìn họ: Hôm qua toàn trẻ vị thành niên bị bắt. Bọn chúng một mực khai rằng buổi tối lên núi để chơi đùa. Chúng tôi cũng chưa bắt được bọn lừa đảo, không đủ chứng cứ để kết luận đám nhóc ấy là đồng lõa. Chúng tôi giữ chúng vài hôm hỏi rõ ràng mọi việc xong sẽ thả chúng ra.
Khương Ninh hơi yên tâm, hỏi thêm: Tôi có thể gặp em trai tôi không?.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!