Chương 46: (Vô Đề)

Trấn Thanh Vân có truyền thống, cứ đến tháng mười âm lịch hàng năm trên trấn sẽ mở lễ hội đền thờ với quy mô lớn. Ngày hôm đó, đường xá bị phong tỏa, mọi người giơ cao tượng thần rảo quanh trấn một vòng, dọc đường có rất nhiều người cầm nhang đèn tiền giấy thành kính vái lạy, cầu xin cả nhà bình an, tiền bạc dồi dào.

Đây cũng là lễ hội đặc sắc vô cùng quan trọng của trấn Thanh Vân, ngoài người địa phương, những người từ nơi khác cũng đến đây để góp phần rộn rã. Ban ngày đi cùng thần tiên, hương hoả bái Phật, tối đến, trong trấn sẽ dựng sân khấu kịch, mời đoàn kịch đến diễn hí khúc, bên cạnh đó, một số đoàn xiếc cũng tới góp vui, biểu diễn miệng phun lửa, đi trên dây thép, dùng ngực đập vỡ đá... Luôn luôn có đám đông vây xung quanh xem, tiện tay thưởng mấy đồng lẻ.

Hôm ấy, Khương Ninh dậy từ sớm, cô bảo Phương Nguyên đến tham gia buổi lễ, đương nhiên là có cả mình đi cùng.

Vào những ngày này, đâu đâu cũng thấy người, Vu Dương đang lo cô ra ngoài một mình thì vừa hay chú Vương cho nghỉ mấy hôm bởi anh vừa mới chạy xong một chuyến đường dài. Anh lập tức đóng cửa hàng đi cùng với Khương Ninh.

Tượng thần chưa xuất hành, đường phố bị cấm, hai bên đường có rất đông người đến sớm mang theo đồ cúng Phật chiếm vị trí tốt, hy vọng thần thánh hiển linh có thể chiếu cố.

Từ xa, Khương Ninh đã trông thấy Đông Đông, Phương Nguyên và Từ Giai Tú đứng ở đầu phố nói chuyện phiếm. Từ Giai Tú vừa quay lại, đúng lúc trông thấy Khương Ninh. Cô mỉm cười, vẫy tay gọi: Nhanh lên.

Khương Ninh quan sát Từ Giai Tú, nét tươi vui tràn ngập khuôn mặt, vẻ suy sụp của ngày hôm qua dường như đã biến mất.

Mau lại đây đứng đi, không lát nữa đông người không nhìn thấy đâu.

Khương Ninh bật cười: Chẳng phải năm nào cậu cũng xem rồi, thế vẫn chưa đủ à?.

Từ Giai Tú lườm cô một cái: Mình không phải vì cậu sao? Hai năm cậu không trở về, lễ hội diễn ra thế nào chắc cậu quên cả rồi. Hơn nữa, thằng nhóc Phương Nguyên đã xem bao giờ đâu.

Phương Nguyên đứng bên gật mạnh đầu.

Khương Ninh thấy Từ Giai Tú vẫn có tâm tư khua môi múa mép với mình, cuối cùng cũng cảm thấy hơi yên tâm.

Một lúc sau, người dần dần đến đông hơn. Người tới muộn sống chết len lên trước hòng kiếm được vị trí tốt, xô xô đẩy đẩy không mảy may để ý người khác đang quát tháo chửi rủa.

Vu Dương liên tục đưa người ra để che chở cho Khương Ninh. Không ai dám động vào cô và cũng không ai dám làm gì anh. Bởi vậy, cho dù xung quanh đã thay đổi mấy vòng người nhưng đám Khương Ninh thì vẫn cắm rễ tại chỗ.

Cuối cùng, phía trước vẳng đến tiếng kèn xô na và tiếng đồng la, đoàn người tiễn thần đã đến, nơi họ đi qua tiếng pháo nổ rền vang, người người chen lấn vào làm lễ, bọn trẻ rải giấy vàng mã dọc đường tiễn thần, đây là do người lớn căn dặn, nói rằng thưởng tiền cho thần thì sau này sẽ kiếm được nhiều hơn.

Đám đông mỗi lúc một hỗn loạn, ý thức phiêu dạt theo các vị thần linh. Mặc dù Vu Dương bị biển người đẩy lên phía trước nhưng anh vẫn một mực ôm Khương Ninh che chở thật chặt ở trong lòng.

Từ Giai Tú ôm Đông Đông, Phương Nguyên đi theo đám rước, bọn họ nghiễm nhiên tách mỗi người một hướng.

Từ Giai Tú gọi với về phía Khương Ninh: Mọi người cứ chơi đi, đến trưa gặp lại.

Nói xong, cô ôm Đông Đông chen ra khỏi biển người. Phương Nguyên vẫy tay về phía cô, đi theo dòng người tham gia náo nhiệt, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng họ đâu nữa.

Người quả thực đông như kiến, gần như toàn bộ người dân thị trấn đều có mặt ở đây. Vu Dương vóc dáng cao lớn, ôm Khương Ninh chậm rãi nhìn ngó xung quanh tìm chỗ vắng vẻ. Bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng lại, trông thấy Triệu Tiểu Viên trong đám đông. Không chỉ có một mình cô ta, bên cạnh còn có một gã đàn ông đang ghé sát tai thì thầm. Anh vừa nhìn vừa trầm ngâm suy nghĩ, là Lưu Hưng, tùy tùng thân cận của Tiền Cường.

Anh đang hồ nghi thì sau lưng bị đám người va phải. Anh vội cúi đầu che chở cho Khương Ninh, lúc ngẩng lên, đã không còn nhìn thấy bóng dáng hai người kia đâu.

Vu Dương mím môi nhăn mày. Anh không nhìn nhầm người, cũng không biết Triệu Tiểu Viên có quan hệ như thế nào với Lưu Hưng.

Biển người dần dần tản đi, Khương Ninh thở hắt ra, nói: Sao lại đông thế nhỉ? Trước kia đâu có thế?.

Không ai trả lời, cô ngẩng đầu giơ tay vẫy vẫy trước mặt Vu Dương: Anh đang nghĩ gì vậy?.

Vu Dương hoàn hồn, lắc đầu: Không có.

Tượng thần sau khi dạo một vòng thì dừng lại trên quảng trường của thị trấn. Khương Ninh không phải là người thích náo nhiệt. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: Chúng ta đi chậm thôi.

Ừ.

Màn tiễn thần hỗn độn vừa qua đi, đám đông giải tán, đường phố lại trở nên vắng vẻ.

Ven đường có một ông cụ bán bánh dày, Khương Ninh không thích ăn đồ dấp dính. nhưng nhớ tới lần cuối ăn món bánh này là hồi đại học, thời gian cũng đã lâu nên cô lại cảm thấy thèm ăn.

Cô kéo Vu Dương lại mua. Từng chiếc bánh đươc nặn từ máy ra, tròn vo rắc đường cát bên trong. Ông cụ phủ một lớp mật lên thân bánh sau đó xếp từng cái vào một chiếc hộp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!