Từ Giai Tú đi đón con trai tan học, cô giáo gọi Đông Đông ra, vừa cười vừa nói: Hôm nay, Đông Đông thể hiện rất tốt.
Từ Giai Tú âu yếm xoa đầu con trai: Thật sao?.
Đông Đông gật mạnh đầu.
Từ Giai Tú đang định đưa Đông Đông đi thì bị cô giáo gọi giật lại.
Cô giáo Từ, tiền cơm trưa và phí phụ đạo piano....
Cô ấy chưa nói xong, Từ Giai Tú đã hiểu ý.
Xin lỗi, dạo này tôi bận quá nên quên mất. Từ Giai Tú áy náy: Sáng mai, tôi đưa Đông Đông đi học rồi đóng luôn.
Không sao, tôi chỉ nhắc vậy thôi.
Từ nhà trẻ đi ra, Từ Giai Tú có phần lơ đãng, không biết suy nghĩ chuyện gì mà mặt mày ủ rũ.
Mẹ, con muốn uống trà sữa. Đông Đông lắc tay năn nỉ Từ Giai Tú.
Sắp đến giờ cơm tối rồi, không uống được.
Thấy Đông Đông làm nũng, Từ Giai Tú nghĩ tới mấy hôm bận làm thủ tục ly hôn với Ngô Phong, không có thời gian quan tâm đến con trai nên cô lại mềm lòng, dẫn con vào quán đồ uống bên đường.
Không ngờ vừa vào trong quán, cô bất ngờ đụng ngay một người.
Cô giáo Từ à, trùng hợp quá nhỉ?. Tiền Cường ngồi trên quầy, nhìn thấy Từ Giai Tú, liền đứng lên chào hỏi: Lâu rồi không gặp, mau ngồi xuống nói chuyện, tôi vừa hay cũng có việc muốn gặp cô.
Từ Giai Tú quay người định đi, Đông Đông kéo tay cô lại, vẻ mặt mong ngóng: Mẹ, trà sữa.
Tiền Cường lập tức gọi nhân viên: Cho anh bạn nhỏ này một cốc trà sữa, thêm một tách cà phê nữa nhé. Hắn nhìn Từ Giai Tú, làm động tác mời cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện: Cô giáo Từ, mời cô ly nước, cô cứ ngồi đi, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn học cũ cơ mà.
Từ Giai Tú liếc mắt, kéo Đông Đông qua, thầm nghĩ để xem hắn sắp giở chiêu trò gì.
Đồ uống nhanh chóng được bưng lên, Tiền Cường cười lấy lòng, đưa cốc trà sữa tới trước mặt Đông Đông, ra vẻ thân thiết: Cháu mấy tuổi rồi?.
Bốn tuổi ạ.
Tiền Cường muốn hỏi tiếp nhưng bị Từ Giai Tú cắt ngang: Đừng có lôi kéo làm quen với con tôi.
Tiền Cường tuyệt nhiên không chút lúng túng, gương mặt vẫn tỏ ra tươi cười: Nhìn cô kìa, nghĩ tôi là loại người gì thế.
Từ Giai Tú lườm hắn một cái: Anh tìm tôi có chuyện gì? Nếu chuyện về Khương Ninh thì khỏi đi.
Hì hì, sao lại là Khương Ninh. Cô ấy có chủ rồi, tôi đây sao phải đi đào góc tường nhà người khác?.
Từ Giai Tú nghi ngờ, không tin lời nói dối của hắn.
Tiền Cường nói: Tôi tìm cô là để giúp cô.
Giúp tôi?.
Đúng vậy. Đôi mắt ti hí của Tiền Cường bỗng lóe lên: Tôi biết cô vừa mới ly hôn.
Sắc mặt của Từ Giai Tú thoáng sửng sốt: Sao anh biết?.
Trấn Thanh Vân bé tí giấu nổi chuyện gì?.
Từ Giai Tú im lặng không đáp. Tiền Cường nói không sai, đám bà cô ở cái nơi nhỏ bé này thích nhất là nhai lưỡi nhà người ta. Cô đoán có lẽ chuyện của mình, đều bị mọi người ở trấn Thanh Vân biết hết cả rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!