Tan tầm, Triệu Tiểu Viên vừa ra khỏi siêu thị thì có người gọi. Cô ta dừng bước nhìn người đó, nhíu mày hoang mang. Cô ta biết Lưu Hưng vì hắn thường xuyên bám đít ông chủ Tiền Cường. Cô ta không hiểu hắn gọi mình có việc gì.
Lại đây, lại đây. Lưu Hưng vẫy tay gọi cô ta.
Triệu Tiểu Viên nghi hoặc bước tới: Tìm tôi có chuyện gì?.
Có việc, đương nhiên là có việc, nhưng là việc tốt.
Triệu Tiểu Viên càng thêm hoang mang: Chuyện gì?.
Đi đi đi, chúng ta tìm chỗ rồi nói chuyện.
Lưu Hưng dẫn Triệu Tiểu Viên đến một nhà hàng nhỏ, chọn vài món. Cô ta trong lòng lo lắng bất an, hỏi: Rốt cuộc là có chuyện gì?.
Lưu Hưng không thèm dông dài, đi thẳng vào vấn đề: Là như vầy, anh Tiền làm nghề gì, cô biết không?.
Triệu Tiểu Viên do dự gật đầu.
Vừa rồi, anh Tiền bị người ta hãm hại, việc này cô cũng biết chứ?.
Triệu Tiểu Viên nghe hắn nói vậy, cho rằng hắn nghi ngờ cô ta mật báo, vội vàng xua tay: Không phải tôi, không phải tôi, không phải tôi làm chuyện đó.
Lưu Hưng cười trấn an cô ta: Đương nhiên tôi biết không phải cô báo, người báo là ai chúng tôi biết rồi.
Triệu Tiểu Viên hỏi hắn: Là ai?.
Là ai cô không cần quan tâm. Hôm nay tìm cô là vì lần thất bại này của anh Tiền, anh ấy đã mất rất nhiều công sức mới xin bảo lãnh ra được. Nhưng đám anh em đi theo anh ấy lại không được may mắn như thế. Lưu Hưng nhìn cô ta, nói: Hiện tại, lực lượng của chúng tôi không đủ, đang muốn tìm thêm người để nhập bọn.
Triệu Tiểu Viên chần chừ chỉ vào mình: Tôi?.
Lưu Hưng gật đầu.
Tôi không được.
Cô đừng từ chối vội. Học cái này rất đơn giản, cô cứ tin tưởng đi theo chúng tôi làm mấy lần là quen thôi.
Triệu Tiểu Viên cuống quýt: Tôi thực sự không được mà. Tôi nhát lắm.
Có rất nhiều viêc, luyện tập lòng can đảm một chút là được thôi. Không phải ai cũng làm một phát là lão luyện ngay. Đám anh em chúng tôi mới đầu gọi điện cũng run lẩy bẩy, qua vài vụ đã không còn sợ nữa.
Vẻ mặt Triệu Tiểu Viên vẫn lưỡng lự.
Lưu Hưng tiếp tục dụ dỗ: Cô không cần phải nghĩ nhiều, việc này như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, bao người muốn theo chúng tôi mà không được đấy.
Sao các anh lại coi trọng tôi như vậy?.
Lưu Hưng giả vờ giả vịt: Thực ra tôi quan sát cô lâu rồi. Bình thường nhìn cô làm việc ở siêu thị rất nhanh nhẹn. Công việc của chúng ta cần tùy cơ ứng biến, như vậy mới có thể cột được người khác. Vì thế, tôi thấy cô rất có tiềm năng, có thể đi theo cùng chúng tôi kiếm tiền.
Triệu Tiểu Viên nghe hắn khen ngợi, trong lòng có chút cao hứng. Nhưng cô ta chưa đồng ý ngay: Anh để tôi suy nghĩ thêm.
Lưu Hưng sợ vội vàng o ép sẽ phản tác dụng nên gật đầu: Được, cô cân nhắc cho kỹ. Việc này có lợi mà không có hại. Cô đi theo chúng tôi, cam đoan chỉ cần qua vài phi vụ là trở thành tiểu phú bà, so với làm nhân viên siêu thị lại chẳng tốt hơn?.
Triệu Tiểu Viên ăn cơm cùng với Lưu Hưng. Lúc rời đi, Lưu Hưng còn nói: Cô đừng suy nghĩ lâu quá. Cô nên biết, có rất nhiều người đang mong mỏi đấy.
Triệu Tiểu Viên gật đầu: Vâng.
Triệu Tiểu Viên sau khi ra khỏi nhà hàng, tâm trạng trở nên nặng nề. Những lời Lưu Hưng nói khiến cô ta động tâm. Từ lâu cô ta đã nghe nói trên trấn có rất nhiều người làm nghề lừa đảo mà từ hai bàn tay trắng thành dắt hầu bao bạc triệu. Nói không ngưỡng mộ là giả. Lúc trước cô ta cũng có ý định này nhưng không dám thực hiện. Một là vì đám người này rất thận trọng, thường không dễ cho ai tham gia nhóm, sợ để lọt gian tế hoặc phải chia bớt đi một bát cơm. Hai là Vu Dương vẫn luôn phản đối cô ta.
Cô ta từng đề cập mấy lần nhưng đều bị anh nghiêm nghị từ chối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!