Chương 36: (Vô Đề)

Sáng sớm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót lảnh lót, một mảng nắng lộ ra qua khe hở tấm rèm.

Vu Dương dậy từ sớm, mặc dù anh ngủ chưa được 6 tiếng nhưng trên mặt không hề có dấu vết của sự mệt mỏi, ánh mắt vẫn rất nhanh nhẹn, sáng ngời nhìn ngắm Khương Ninh đang nằm trong lòng mình.

Cô ngủ rất say, mũi thở phập phồng, bờ môi khẽ nhếch lên, một tay vắt ngang hông anh, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Anh không nỡ đánh thức cô nhưng sau khi nhìn đồng hồ, anh đành phải lay cô dậy: Khương Ninh, Khương Ninh.

Khương Ninh mơ màng trả lời, chuyển động cơ thể, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Dậy đi, hôm nay không phải đi làm à?.

Lúc này, Khương Ninh mới mở hé mắt, cô xoay người, toàn thân đau nhức.

Đêm qua, cô ở lại chỗ Vu Dương. Ở đây không có quần áo để cô thay, cũng không có đồ trang điểm, mặc lại bộ quần áo ngày hôm qua và để khuôn mặt trắng bệch đi làm khó tránh bị người ta nghi ngờ. Huống chi, đêm qua lăn đi lộn lại như vậy, hôm nay cô thật sự không có sức lực để mà làm việc.

Suy nghĩ một lát, cô chìa tay về phía Vu Dương: Điện thoại, điện thoại của em.

Vu Dương xuống giường tìm túi của cô, lôi chiếc điện thoại bên trong ra đưa cho cô.

Khương Ninh nhận lấy, nhắn tin cho giám đốc, xin "nghỉ ốm".

Làm xong, cô quẳng điện thoại lên giường, kéo tấm chăn mỏng nhắm mắt định ngủ tiếp.

Vu Dương từ phía sau áp lại gần, dán vòm ngực lên lưng cô, hỏi: Không đi làm à?.

Khương Ninh thoáng nghiêng đầu, nheo mắt nhìn anh: Lỗi tại ai?.

Vu Dương húng hắng ho không được tự nhiên: Em ngủ tiếp đi.

Khương Ninh lại nhắm mắt lại: Vâng.

Vu Dương đứng dậy, thay bộ quần áo sạch sẽ. Khương Ninh thấy anh lục xục một lúc rồi ra ngoài đóng cửa phòng. Cô từ từ nhắm mắt, tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.

Lúc Khương Ninh tỉnh giấc lần nữa đã là gần trưa. Cô bị nóng nên tỉnh. Trời nóng đắp chăn, mồ hôi đổ khắp người.

Vu Dương đặt váy và đồ lót cô cởi tối qua ngay ngắn trên chiếc bàn gần giường. Cô vén chăn ra, thay váy, sửa sang lại tóc tai. Lúc cô mở cửa phòng đi ra ngoài, chạm mặt ngay một người đàn ông lạ hoắc đang từ trong bếp đi ra.

Trần Kiến Văn cũng sửng sốt khi nhìn thấy cô. Anh ta lên tiếng chào: Chị dâu.

Vừa hay Vu Dương vén rèm từ ngoài vào. Khương Ninh quay sang nhìn anh, anh hỏi: Dậy rồi à?.

Vâng.

Đi rửa mặt trước đi.

Vâng.

Khương Ninh đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại. Trần Kiến Văn liền ghé sát Vu Dương, hỏi: Cô ấy chẳng phải cô gái... leo núi lần trước ạ?.

Vu Dương gật đầu.

Từ đó đến giờ mới được bao lâu chứ? Anh, anh không ra tay thì thôi, ra tay một phát là gạo xay thành cám luôn. Trần Kiến Văn tấm tắc.

Ít nói nhảm đi. Cơm nước xong chưa?.

Trần Kiến Văn oan ức lẩm bẩm: Cái gì? Có vợ rồi mà vẫn bắt huynh đệ làm nô bộc là sao. Em đây thân chinh ngàn dặm tới tìm anh, anh lại bắt em nấu cơm cho anh.

Vu Dương vỗ đầu anh ta một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!