Buổi sáng, lúc Khương Ninh xuống lầu đụng phải Khương Chí Thành, cậu ta gọi một tiếng chị xem như chào hỏi. Sau đó, không nói thêm câu nào cứ thế đi ra ngoài. Sau buổi hai người cãi nhau hôm trước, cậu ta vẫn đến trường, đi học lại không phải vì nghe theo lời của Khương Ninh mà do Khương An yêu cầu. Khương An cho rằng, dù sao tiền học kỳ này cũng đã đóng rồi, không đi sẽ bị lãng phí, muốn bỏ học thì đợi học kỳ sau hãy nói.
Dù cho thế nào, việc thằng bé đến trường khiến Khương Ninh yên tâm đôi chút. Còn đối với những ngày cuối tuần, cô muốn quản cũng coi như ngoài tầm với.
Khương Ninh ăn sáng xong liền ra ngoài. Lúc này, trời đã hơi gay gắt, cô che dù đi bộ tới cửa hàng của Vu Dương.
Vu Dương đang ở cửa thay lốp cho một chiếc xe ba bánh. Hôm nay anh không phải đến chỗ Vương Thành, nên nhân lúc nhàn rỗi lôi việc tích lũy mấy hôm trước ra để làm. Từ sáng đến giờ, anh làm không ngơi tay, phơi nắng hai tiếng, mồ hôi ướt đẫm áo.
Khương Ninh đứng giơ dù cạnh Vu Dương, nghiêng chiếc dù sang hướng đó. Vu Dương thấy tối sầm, ngoảnh lại nhìn.
Anh giơ tay lên trán lau mồ hôi, đưa mắt vào trong cửa hàng, bảo: Nắng lắm, em vào trong đi.
Em đứng đây một lát, anh cứ làm đi. Khương Ninh giơ dù lên che cho anh.
Vu Dương không nói thêm, cúi đầu làm nhanh, bỏ chiếc lốp cũ ra thay bằng một chiếc lốp mới. Làm xong, anh đứng lên, tay dính dầu máy nên không dám kéo cô, đành dùng mắt ra hiệu: Đi vào.
Khương Ninh theo anh vào trong cửa hàng. Vu Dương rửa tay lau mặt, vào bếp rót cốc nước cho cô, bật quạt trong phòng xoay về phía cô.
Khương Ninh uống hai hớp xong giơ cốc nước tới trước mặt Vu Dương: Nhiều quá, anh uống đi.
Vu Dương nhìn cốc nước, bên trong nước còn hơn một nửa. Anh nhận lấy, ngửa đầu uống. Khương Ninh chống cằm nhìn cổ họng anh trượt lên trượt xuống, khẽ cười.
Có ai sửa xe không?. Bên ngoài, có người đàn ông đi tới hỏi.
Vu Dương đặt cốc nước sang bên, trả lời: Tôi đây.
Anh có sửa ô tô không? Xe của tôi đột nhiên không khởi động được.
Tôi muốn xem qua thế nào.
Ở đằng trước kia.
Vu Dương đi theo người đàn ông ra ngoài đường cái, Khương Ninh cũng đi theo.
Đi đến chỗ ô tô, Vu Dương mở nắp ca bô, cúi người quan sát, mũi ngửi thấy mùi khét. Anh ghé sát người để nhìn, cục bugi dưới sợi dây nối cao áp tích các bon đen sì, ô tô không khởi động được có thể là vì bugi không đánh được lửa.
Anh đứng dậy, bảo: Bugi bị hỏng rồi, phải thay cái khác.
Người đàn ông hỏi: Anh thay được không?.
Vu Dương gật đầu. Anh có thể thay nhưng không có chiếc buzi nào tương thích. Vì vậy, anh hỏi: Xe này có bugi dự phòng không?.
Người đàn ông gật đầu, lôi một chiếc hộp nhỏ sau cốp ra: Đều ở đây cả.
Vu Dương quay về cửa hàng lấy đồ nghề bắt tay vào thay bugi. Trước tiên anh tháo bỏ sợi dây nối cao áp đã được đánh dấu. Sau đó dọn dẹp cẩn thận những thứ tạp nham để tránh bị tắc.
Khương Ninh thấy anh chui đầu vào mui xe, chăm chú khẩn trương làm việc. Tốc độ làm việc này xem ra khác hẳn với làm loại chuyện khác.
Cô có chút say mê.
Trong lúc chờ Vu Dương sửa xe, người đàn ông đứng bên nghe điện thoại. Khương Ninh đứng ngay cạnh anh ta, nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại với đầu bên kia: Bảo bọn nó dừng tay đã, mấy ngày nay bị bắt khá nhiều, đêm qua mới có một nhóm bị bắt xong....
Xong rồi. Vu Dương đứng dậy nói.
Người đàn ông cúp điện thoại, lên xe thử, quả nhiên xe đã khởi động được. Anh ta không tắt máy, xuống xe hỏi giá cả, Vu Dương thông báo. Anh ta trả tiền xong liền khen ngợi Vu Dương: Anh giỏi thật đấy, sửa được cả ô tô.
Người đàn ông đó còn nói: Tôi thấy anh cũng có bản lĩnh, hay là đi theo làm việc cho tôi. Vừa hay tôi đang cần người. Thế nào?.
Vu Dương lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!