Hết giờ làm, trong phòng thay đồ, Lâm Khả Ny hỏi Khương Ninh qua lớp cửa: Mùng 1 tháng 10 này chị có đi đâu chơi không?.
Không.
Chỉ ở nhà thôi à?.
Ừ.
Ở nhà cũng hay, mấy ngày ấy đi ra ngoài chả có gì ngoài nhìn toàn người với người.
Khương Ninh thay đồng phục xong đi ra, đứng trước gương sửa sang lại cổ áo sơ mi, vén mấy sợi tóc mai tán loạn ra sau tai.
Điện thoại của Lâm Khả Ny ở bên cạnh vang lên, cô nàng không nhận mà tắt luôn, cầm di động huơ huơ trước mặt Khương Ninh: Điện thoại lừa đảo.
Khương Ninh nhìn cô ấy, hỏi: Là người của trấn Thanh Vân à?.
Cũng không hẳn, giờ không chỉ có trấn Thanh Vân làm việc này. Lâm Khả Ny lắc đầu: Gọi cho em mấy lần rồi mà vẫn chưa từ bỏ ý định. Chắc do hôm trước em quên không xé thông tin trên bưu kiện nên số điện thoại đã bị người ta biết.
Sao?.
Chị không biết ư? Có một số người chuyên đi thu thập thông tin trên các bưu kiện sau đó bán cho những kẻ lừa đảo hoặc hợp tác thẳng với bọn mua thông tin khách hàng ở trên mạng. Lâm Khả Ny nói: Bọn lừa đảo tinh ranh lắm, toàn về những vùng thôn quê là nhiều.
Khương Ninh đưa mắt ra hiệu: Nói nghe xem nào.
Chị có biết vì sao bọn người đó thường lên núi dựng lều không?.
Khương Ninh suy nghĩ một lát: Sợ bị bắt à?.
Không sai. Lâm Khả Ny gật đầu: Trước kia bọn chúng thường hành nghề trong nhà nghỉ. Mấy nhà nghỉ địa phương này dễ bị cảnh sát tìm thấy. Sau bọn chúng dời lên núi. Trên núi ít người, dễ ẩn nấp, trên đường cài cắm mấy trạm gác ngầm, thấy người lạ chúng sẽ nhanh chóng đi báo cho đồng bọn ngay, không dễ bị tóm.
Còn sim điện thoại của chúng đều là sim phi pháp, điều tra không ra danh tính.
Khương Ninh hỏi: Chúng làm thế nào mà có được?.
Có bọn chuyên môn bán những thứ đó. Kẻ thì bán sim, kẻ thì bán thông tin của khách hàng, kẻ thì canh gác... Chính phủ lâm thời của bọn lừa đảo được tạo bởi những mắt xích. Nếu bắt được một khâu trong số này thì có thể kéo theo cả đầu dây xích đó ra. Nhưng bọn chúng lẩn nhanh như trạch, bằng chứng không đủ, chi phí lại quá lớn. Vì thế mà những tên bị bắt phạt rất ít.
Nếu như, có người báo....
Cũng vô ích thôi, trừ phi bị bắt tại trận, nếu không sẽ không luận được tội. Huống chi đại đa số người dân ở trấn Thanh Vân giờ đây đều chấp nhận sự hiện hữu của chúng. Có người còn ngưỡng mộ bọn chúng, cho rằng có bọn chúng thì trấn Thanh Vân mới giàu lên được.
Khương Ninh im lặng, Lâm Khả Ny nói không sai. Tuy hai năm gần đây nền kinh tế của trấn Thanh Vân đã được cải thiện nhưng cuối cùng, phía sau thị trấn nhỏ này vẫn là một sự bế tắc, tiền được xem là tiêu chuẩn để quyết định mọi rắc rối.
Bọn mình nói nhiều đến chuyện này làm gì. Đi thôi.
Ừ.
Lâm Khả Ny bắt xe, đi từ ngân hàng ra phía nhà ga. Còn Khương Ninh vẫn đứng ở chỗ cũ như mọi khi, Vu Dương chưa tới, cô bất ngờ chạm mặt một người.
Lưu Vân trông thấy cô, ánh mắt mừng rỡ không chút che giấu. Bà đi đến trước mặt cô, gọi: Tiểu Ninh.
Khương Ninh tỏ thái độ lãnh đạm, sau khi nhìn bà một cái liền quay đi chỗ khác, không có ý muốn nói chuyện thêm.
Lệ Trân nói con làm ở ngân hàng. Mẹ tiện đi ngang qua đây muốn ghé vào thăm con. Lưu Vân cẩn thận hỏi han: Con tan làm rồi à?.
Khương Ninh không hề nhìn thấy một chút ăn năn hối lỗi nào lộ ra trên gương mặt bà. Rõ ràng ngày xưa, chính bà đã bán cô cho người khác. Vậy thì dựa vào cái gì bà lại tỏ ra vô tội trước mặt cô?
Đúng lúc này, Vu Dương đi xe máy đến, gọi Khương Ninh.
Lưu Vân nhìn Vu Dương, dò hỏi: Bạn con à?.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!