Chương 32: (Vô Đề)

May quá không bị muộn. Lâm Khả Ny ngồi vào chỗ, yên tâm thở phào. Cô nàng huých Khương Ninh một cái: Giám đốc chưa đi kiểm tra ạ?.

Khương Ninh nhìn cô gật đầu: Ừ.

Oái. Lâm Khả Ny đột nhiên nhìn chằm chằm vào cổ của cô: Chị bị làm sao vậy? Muỗi đốt à? Không giống lắm.

Khương Ninh vô thức sờ lên cổ mình, né tránh ánh mắt tò mò của cô ấy, không trả lời.

Lâm Khả Ny thấy ánh mắt lảng tránh của Khương Ninh, cho rằng cô đang ngượng ngùng nên không muốn thay đổi chủ đề, nhìn chăm chú, giở giọng trêu chọc: Thảo nào hôm nay trông chị không có tinh thần gì cả. Thì ra hôm qua ngủ không ngon giấc. Anh chàng tài xế đẹp trai vừa "lái xe" chở chị ban ngày, vừa "lái xe" chở chị cả buổi đêm đấy à?. Nói xong, cô nàng giơ ngón tay cái lên: Rất chuyên nghiệp.

Khương Ninh bắt tay vào thu dọn đồ đạc trên bàn, Lâm Khả Ny ngồi bên cười mập mờ, cô nàng còn đưa tay chọc chọc Khương Ninh.

Lâm Khả Ny.

Lưng Lâm Khả Ny lạnh buốt, nuốt tiếng cười trở vào, run rẩy quay đầu lại: Giám đốc.

Đang giờ làm việc cô làm cái gì thế? Làm việc nghiêm túc cho tôi.

Vâng ạ. Lâm Khả Ny ngồi ngay ngắn, bắt đầu thu xếp các loại bảng biểu. Đợi giám đốc đi rồi, cô nàng mới hạ giọng hỏi Khương Ninh: Vừa nãy chị nhìn thấy giám đốc rồi đúng không?.

Ừ.

Sao chị không cảnh báo em?.

Khương Ninh quay sang, bảo: Chị thấy em cười rất vui vẻ nên không dám nhẫn tâm bảo em...... Lâm Khả Ny ngạc nhiên, không dám trêu đùa Khương Ninh nữa.

Đêm qua Khương Ninh mất ngủ, tinh thần đương nhiên không được tốt, cho đến trưa cô vẫn tỏ ra thẫn thờ. Giữa trưa, Lý Hoằng Huy điện mấy cuộc cho cô nhưng cô không nghe máy. Sau đó, anh ta nhắn tới một tin: Anh với cô ấy đã ly hôn rồi.

Khương Ninh xem xong xóa liền. Lý Hoằng Huy đối với cô giờ đây đã không còn chút gợn sóng, không còn chút rung động nào nữa.

Không biết có phải do nguyên nhân mất ngủ không mà buổi chiều Khương Ninh cảm thấy đầu óc choáng váng, tim đập nhanh, tinh thần đột nhiên mất tập trung. Bận rộn suốt một ngày, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, thay quần áo xong đứng đợi Vu Dương ở cửa ngân hàng như thường lệ. Nhưng cô không thấy anh, mà là một bác trung niên chạy xe tới.

Cô là Khương Ninh hả?.

Vâng.

Vu Dương nói hôm nay tạm thời có việc, bảo tôi đến đưa cô về nhà.

Khương Ninh nhíu mày, lấy di động ra nhìn. Quả nhiên, anh có gửi tin nhắn cho cô.

Đi thôi. Bác tài nói.

Khương Ninh không do dự, lên xe của ông. Lúc đi qua hiệu sửa xe, cô đưa mắt nhìn, tấm cửa cuốn đã kéo lên, nhưng thoáng cái đã vọt qua nên cô không nhìn rõ có người bên trong hay không.

Bác tài chở cô dừng chuẩn xác ở giao lộ. Cô nghĩ, có lẽ trước đó Vu Dương đã báo cho ông biết.

Khương Ninh xuống xe, thò tay vào túi lấy tiền, bác tài vội vã xua tay: Không cần đưa tiền, Vu Dương thường xuyên giúp tôi sửa xe không lấy tiền. Cô là bạn gái của cậu ấy, tôi không tính phí của cô đâu.

Cảm ơn bác. Khương Ninh cất ví tiền đi. Lúc bác tài quay đầu xe định đi thì bị cô gọi giật lại.

Cháu gái, có việc gì thế?.

Khương Ninh tiến lên: Bác chở cháu đến cửa hàng của anh ấy với ạ.

Ôi chao, chẳng phải cậu ấy nói có việc à? Cô có đến cũng không gặp cậu ấy đâu.

Không sao, bác cứ chở cháu đi đi.

Được rồi, lên đi, dù sao cũng tiện đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!