Tay Tiền Cường ấn mạnh hai vai Khương Ninh, gắng ghé sát mặt vào cô: Là anh đây.
Khương Ninh quay đầu sang bên, hai tay cố đẩy hắn ra nhưng chỉ như kiến càng lay cây. Tiền Cường chẳng những không lui ra phía sau mà còn ghé sát thêm.
Khương Ninh đưa tay lên cào mặt hắn: Cút ra.
Á.... Tiền Cường bị cào, hít sâu một hơi, vết thương trên mặt hình như đã chọc giận hắn.
Mẹ kiếp. Cơ thể phì nộn của hắn áp sát Khương Ninh khiến cô không thể nhúc nhích. Hắn một tay giữ lấy Khương Ninh, một tay chuyển sang bóp cổ cô: Khương Ninh, cô đừng rượu mời không uống, thích uống rượu phạt nhé.
Khương Ninh muốn giãy dụa, nhưng càng phản kháng, bàn tay Tiền Cường bóp cổ cô càng chặt. Vì thở không nổi mà gương mặt cô trở nên đỏ bừng.
Khương Ninh, ông đây hao tâm tổn trí mất công theo đuổi cô, vậy mà cô lại xem thường tôi đúng không?. Tiền Cường thở phì phò, dùng ngón tay sờ lên cằm cô: Tôi thấy cô cũng là đứa con gái không biết điều. Thằng sửa xe kia có gì tốt mà cô lại muốn đi theo nó?.
Cút. Khương Ninh gắng hết sức mới thốt ra được một chữ.
Hay nó cho cô sướng rơn trên giường rồi? Vậy thì ông đây cũng làm được. Ngủ với nó không bằng ngủ với tôi đi. Tiền Cường buông tay bóp cổ Khương Ninh rồi chuyển sang bắt lấy cằm cô. Hắn thăm dò lên trước, hướng từ cổ lên đôi môi của cô.
Khương Ninh giãy dụa: Tiền Cường, anh đang phạm pháp đấy.
Ông đây làm nhiều việc phạm pháp rồi, món này có là gì. Tiền Cường buông Khương Ninh ra, tay hắn bắt đầu đi xuống kéo váy của cô, giở giọng hèn mọn bỉ ổi: Chỉ cần cô lên giường với tôi một lần, cô sẽ tình nguyện đi theo tôi thôi.
Khương Ninh nhấc chân dùng sức đạp vào bắp chân Tiền Cường. Cô rút một tay ra tát mạnh vào mặt hắn.
Tiền Cường bị đánh đến nỗi đầu lệch sang một bên, hắn thẹn quá hóa giận: Con bà mày.
Hắn bóp cổ Khương Ninh lần nữa, vung tay định đánh tiếp thì bị ai đó túm lấy cổ tay kéo mạnh một phát ra phía sau. Hắn lảo đảo lui về sau mấy bước va vào tường.
Khương Ninh nghẹt thở, xoay người chống xuống đất ho dữ dội.
Không sao chứ?. Vu Dương che chắn trước mặt cô, nghiêng đầu lo lắng.
Khương Ninh còn chưa đáp, Tiền Cường đã giơ nắm đấm hướng về phía họ. Vu Dương kéo Khương Ninh sang bên cạnh, đồng thời nhấc chân đạp một cước lên bụng Tiền Cường. Tiền Cường ôm bụng kêu rên. Vu Dương không đợi Tiền Cường hoàn hồn liền nắm quyền vung một cú lên mặt hắn.
Tiền Cường uống rượu, cộng thêm hình thể to béo không linh hoạt nên tránh không kịp trúng ngay cú đấm. Hắn vừa quay đầu đi cơ thể đã mất trọng tâm, chật vật đặt mông ngồi xuống đất.
Tiền Cường ôm bụng đứng lên, trợn trừng mắt nhìn Vu Dương. Đáng tiếc tình cảnh hiện tại của hắn không có tính uy hiếp.
Vu Dương tiến lên trước một bước, hỏi: Còn chưa cút?.
Tiền Cường lảo đảo lui về phía sau, cất giọng dọa dẫm: Vu Dương, mày chờ đấy.
Nói xong, hắn không dám ở lại, cuống cuồng bỏ chạy.
Vu Dương không đuổi theo, trở lại bên cạnh Khương Ninh. Trong bóng tối, anh nhìn không rõ trên người cô có bị thương hay không, anh chỉ có thể đỡ vai rồi hỏi cô: Em có sao không?.
Khương Ninh sửa sang lại váy áo vừa bị kéo loạn, khẽ thở hắt ra rồi mới trả lời: Không sao.
Vu Dương sờ mặt cô, vuốt mấy sợi tóc rối của cô ra phía sau.
Sao anh lại tới đây?. Khương Ninh nắm tay anh hỏi.
Gọi điện thoại em không nhận, anh không yên tâm.
Lúc này Khương Ninh mới nhớ tới chiếc điện thoại bị rơi xuống đất. Cô lần mò nhặt lên, màn hình đã bị nứt. Cô không kiểm tra lại đồ đạc trong túi mà bảo anh: Đưa em về nhà đi.
Vu Dương đưa Khương Ninh đến cửa nhà. Trong nhà cô cũng bị mất điện, tối om một mảng. Ở cửa ra vào thấp thoáng có bóng người đung đưa. Trải qua chuyện vừa rồi, Vu Dương lập tức cảnh giác, nhanh chóng kéo Khương Ninh ra phía sau.
Chị. Khương Chí Thành cất tiếng gọi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!