Hôm nay là ngày nghỉ, Khương Ninh hiếm khi được ngủ đẫy giấc, lúc tỉnh dậy đã gần 10 giờ. Rời giường rửa mặt xong xuống lầu, thấy Trần Lệ Trân đang quét dọn ở dưới, bà ta nhìn lướt cô một cái, bảo: "Ngủ muộn vậy? Cơm trong bếp ấy".
"Vâng". Khương Ninh gật đầu, lê dép đi vào trong bếp.
Sau lần ầm ĩ với Khương An, cô và Khương An chiến tranh lạnh một thời gian. Hàng ngày, cô đi sớm về trễ, số lần gặp ông ta rất ít. Cho dù ở nhà chạm mặt nhau, Khương An cũng cư xử với cô rất nhạt nhẽo. Tất nhiên cô cũng sẽ không nịnh nọt ông ta. Trần Lệ Trân vẫn còn đối tốt với cô, mặc dù không tính là thân thiện, nhưng không đến nỗi quá xa lánh, một ngày ba bữa nấu cả cơm cho cô.
Lúc uống chén cháo nhỏ, Khương Ninh hỏi Trần Lệ Trân: "Tiểu Thành đâu ạ?".
"Buổi sáng đi ra ngoài rồi, nó bảo buổi trưa sẽ về".
"À".
Lần trước, Khương Chí Thành thiếu chút nữa gặp chuyện không may, sau khi bị Khương Ninh mắng cho một trận, cậu dường như biết nghe lời hơn một chút. Cô đã khuyên cậu chọn một trường kỹ thuật để sau này có thể tự nuôi sống bản thân. Cậu ta không phản kháng, xin học ở một trường trong thành phố rồi trọ luôn ở trường, đến chủ nhật mới về nhà. Khương Ninh thấy cậu bắt đầu chú tâm học hành nên không để ý và quản chặt như trước nữa.
Nghỉ ngơi chốc lát, Từ Giai Tú hẹn cô ra ngoài. Vừa vặn cô có việc muốn hỏi, nên lên lầu thay quần áo ra khỏi cửa.
Từ Giai Tú hẹn gặp cô trong trường trung học. Giữa trưa mặt trời lên cao, cô không muốn đội nắng đi đến trường. Hôm qua, Vu Dương có báo cho cô biết, hôm nay anh phải giúp Vương Thành chạy hàng, chập tối mới về. Cô đành chờ ở ven đường để bắt xe buýt.
Lúc đi đến sân trường, Từ Giai Tú đang ngồi trong đình nghỉ chân, thấy cô từ xa liền giơ tay vẫy.
Khương Ninh lại gần mới thấy một bé trai ngồi dưới gốc cây, khỏe mạnh kháu khỉnh tò mò nhìn cô.
"Ơ, có phải hẹn nhau đi chơi đâu mà ăn mặc trẻ trung thế?". Từ Giai Tú quan sát Khương Ninh.
Hôm nay Khương Ninh mặc một chiếc sơ mi ren trắng phối hợp với chân váy chữ A màu xanh nhạt, không vấn tóc, trang điểm như hàng ngày đi làm. Nhìn tổng thể trông trắng trẻo tươi tắn, không giống một phụ nữ bao năm lăn lộn trong xã hội mà giống với một sinh viên mới ra đời hơn.
Khương Ninh không quan tâm đến câu nói trêu chọc của cô ấy, cô nhìn chằm chằm vào đứa bé ngồi bên cạnh: "Đông Đông?".
"Ừ". Từ Giai Tú xoa nhẹ đầu Đông Đông: "Chào mẹ nuôi đi con".
"Mẹ nuôi ạ". Đông Đông hơi thẹn thùng mỉm cười với cô.
Khương Ninh cũng cười với thằng nhóc rồi quay sang nói với Từ Giai Tú: "Hai năm trước gặp nó, nó vừa mới biết đi".
"Ừ". Từ Giai Tú nói: "Thời gian trôi nhanh, lòng người cũng thay đổi".
Khương Ninh quan sát sắc mặt cô ấy, chỉ thấy cô ấy rủ mí mắt không để lộ tâm trạng ra ngoài.
"Có phải cậu đang giận nhau với Ngô Phong không?".
Từ Giai Tú vỗ vỗ người Đông Đông: "Con đi chơi đi, đừng chạy xa quá nhé".
"Vâng, mẹ".
Nhìn Đông Đông nhảy chân sáo ra khỏi đình, Từ Giai Tú mới cúi đầu sờ ngón tay mình, có chút tự giễu: "Giận nhau ư? Mình nhiều tuổi rồi, không còn là cô gái nhỏ, không dưng lại đi làm loạn".
Khương Ninh nghe thấy mùi vị bất thường, liền hỏi: "Sao vậy?".
Từ Giai Tú không trả lời thẳng, mà quay đầu ra ngoài nhìn Đông Đông đang hăng say chơi đùa: "Tiểu Ninh, mình hơi hối hận vì đã sinh ra nó".
Trái tim Khương Ninh run lên, cô nghiêm mặt nói: "Cậu nói lung tung gì thế? Thằng bé nghe thấy thì sao?".
"Đúng vậy. Mình thật đáng chết".
Khương Ninh nhíu mày: "Rốt cuộc thì cậu và Ngô Phong sao vậy? Không thể nói chuyện hòa hợp được à?".
Khóe miệng Từ Giai Tú như hiện lên một tia cười lạnh, cô lập tức thu hồi tâm trạng, điều chỉnh lại nét mặt: "Mình sẽ xử lý ổn thỏa, không cần lo cho mình".
Khương Ninh vẫn cau mày nhìn cô ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!