Chớp mắt đã đến đầu tháng 8, ngân hàng có một đống báo cáo cuối tháng và công việc cần chỉnh lý nên Khương Ninh phải làm thêm giờ suốt mấy ngày liền. Hôm nay cũng không ngoại lệ, lúc hoàn thành xong mọi việc đồng hồ đã chỉ 7 giờ. Thay xong quần áo, Khương Ninh đi thẳng ra quán vỉa hè ở trong trấn. Bóng tối phủ xuống, hàng quán trong trấn nhao nhao dựng lên, sắc màu ấm áp của ngọn đèn lọt qua khe hở, mùi khói dầu theo gió đêm phiêu tán xung quanh.
Khương Ninh theo hướng dẫn của Từ Giai Tú tìm thấy quán vỉa hè, bắt gặp cô ấy đang một mình một bàn liền đi tới, ngồi xuống bên cạnh: Không phải nói 7 giờ cơ mà sao cậu đến sớm thế?.
Không có việc gì thì đến sớm thôi. Từ Giai Tú đưa mắt ra sau lưng Khương Ninh, hỏi: Bảo cậu dẫn người đến ăn cơm cùng, sao lại đến có một mình?.
Nói với anh ấy rồi, lát đến ngay.
Hôm nay chị đây sẽ xét duyệt giúp cậu. Từ Giai Tú nhìn xuống đất ra hiệu.
Khương Ninh cúi xuống thấy một thùng rượu đầy, cô không khỏi nhíu mày: Chưa chọn đồ ăn sao đã gọi rượu rồi?.
Đồ ăn thì cứ gọi theo khẩu vị của cậu thôi.
Khương Ninh gật đầu, chợt nghĩ ra điều gì, đứng dậy đi về phía ông chủ. Từ Giai Tú chỉ thấy Khương Ninh cầm tờ thực đơn khoa chân múa tay mấy cái, còn ông chủ thì gật đầu lia lịa xem như đã hiểu ý.
Khương Ninh.
Khương Ninh đang định về chỗ thì bỗng có người gọi.
Tiền Cường dẫn theo một đám người vào trong quán. Hắn ta phất tay với đám đệ tử đằng sau: Chúng mày ngồi trước, chọn món đi. Nói xong, hắn đi về phía Khương Ninh. Đám người huýt sáo bỡn cợt, âm thanh trêu chọc ồn ào không ngớt.
Tiền Cường ưỡn ngực mặt mũi tươi cười lại gần. Hắn hỏi Khương Ninh: Em cũng tới đây ăn cơm à? Em xem có phải trùng hợp không. Chúng ta lại chạm mặt nhau.
Khương Ninh không có ý định nhiều lời với hắn. Từ Giai Tú chứng kiến tình hình, đương nhiên biết rõ thâm tâm Khương Ninh nghĩ gì, ngay lập tức lên tiếng gọi cô.
Lúc này Tiền Cường mới nhìn thấy Từ Giai Tú, hắn tỏ ra vồn vã: Cô giáo Từ cũng ở đây à? Hai người ăn cơm thì tẻ nhạt quá. Hay là sang đây ngồi cùng với anh, chúng ta trò chuyện?.
Không cần, chúng tôi đang đợi người. Khương Ninh lãnh đạm từ chối.
Còn có ai nữa....
Tiền Cường vừa nói vừa kéo tay Khương Ninh. Nhưng hắn chưa kịp thực hiện thì một cánh tay xuất hiện đột ngột tách rời ra. Hắn sửng sốt ngẩng đầu nhìn người vừa đến, sắc mặt thoáng thay đổi, không còn tươi cười mà lộ vẻ khinh thường.
Đây không phải là thợ sửa xe sao?.
Vu Dương trầm mặt, Khương Ninh nắm chặt tay anh, chờ anh quay sang nhìn mình, cô bảo: Anh đến rồi, chúng ta ngồi đi.
Khương Ninh không thèm liếc Tiền Cường, kéo Vu Dương về phía bàn của Từ Giai Tú. Tiền Cường bị bỏ rơi, đứng yên một chỗ, vẻ mặt biến đổi, càng lúc càng khó coi. Đám đàn em sau lưng hắn dường như đã nhận ra bầu không khí bất thường, chúng đều câm như hến, không dám tiến lên hỏi Tiền Cường. Cuối cùng vẫn là Lưu Hưng cả gan, thăm dò Tiền Cường: Anh Tiền, hay là chúng ta đổi chỗ?.
Tiền Cường nhìn chằm chằm Vu Dương và Khương Ninh, đáy mắt hiện tia hung ác nham hiểm. Một lát sau, trong khi Lưu Hưng tâm trạng lo lắng, hắn lên tiếng: Lại bảo anh em đổi chỗ.
Vâng vâng.
Sau khi Tiền Cường và đám lâu la rời đi, trong quán thoáng cái trống trải. Từ Giai Tú nhìn hướng bọn chúng bỏ đi, cô cười nói: Cuối cùng cũng đi, đúng là ô uế không khí.
Ông chủ, có thể mang đồ ăn cho bàn này được rồi. Từ Giai Tú gọi to, nhìn Khương Ninh, nhíu mày: Không giới thiệu à?.
Khương Ninh chỉ vào Từ Giai Tú, nói với Vu Dương: Từ Giai Tú.
Từ Giai Tú đợi một lúc không thấy cô nói tiếp, liền trừng mắt: Thế thôi à?.
Khương Ninh: Ừ.
Hừm, ít nhất cũng phải thêm vài tính từ, bạn gái thân từ nhỏ các kiểu chứ?.
Không cần.
À, còn anh ấy thì sao? Cậu giới thiệu đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!