Chương 23: (Vô Đề)

Vu Dương chở Khương Ninh về cửa hàng. Anh mang chiếc xe đạp của cô ra để sang một bên, lấy tay phủi bụi trên yên xe.

Khương Ninh không đạp xe về ngay, cô nhìn anh hỏi: Tôi có thể ngồi ở đây một lát được không?.

Vu Dương hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi lý do. Anh gật đầu trả lời: Được.

Cảm ơn. Khương Ninh chuyển chiếc ghế nhỏ sang chỗ trống trước cửa ngồi xuống, cô quay đầu nói chuyện với Vu Dương: Anh không cần quan tâm đến tôi, cứ làm việc của mình đi.

Vu Dương nhếch miệng, anh cũng không có ý định nói chuyện phiếm khiến cô có cảm giác khó xử. Anh bắt đầu bắt tay vào việc thu dọn đồ đạc trong cửa hàng.

Khương Ninh một tay đặt trên đầu gối, một tay chống cằm, ngẩn người nhìn mông lung ra ngoài đường.

Tối hôm qua, Khương An trở mặt cãi nhau. Cô không muốn về nhà đối diện với với những câu nói châm chọc bóng gió của bọn họ. Đối chọi gay gắt hết lần này đến lần khác khiến cô rơi vào tình trạng kiệt sức.

Ngồi một lát, điện thoại trong túi vang lên, cô lấy ra nghe luôn: Alo.

Ninh Ninh.

Khương Ninh giơ di động ra nhìn. Trông thấy tên người gọi đến, cô liền cau mày.

Ninh Ninh, lần này em không tắt điện thoại của anh nữa. Giọng của Lý Hoằng Huy có vẻ mừng vui.

Giờ thì tắt đây.

Ninh Ninh. Lý Hoằng Huy gọi cô: Em vẫn chưa tha thứ cho anh ư?.

Cô nhìn ra xa, trả lời dứt khoát: Không bao giờ.

Lý Hoằng Huy trầm mặt, giọng trở nên khàn khàn, ngữ điệu cũng mang chút ít cương quyết: Ninh Ninh, mặc kệ em ở đâu, em vẫn sẽ là của anh.

Khương Ninh hừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Cô xoay bả vai mệt mỏi ngồi thẳng dậy. Từ khi bỏ việc ở thành phố về trấn Thanh Vân, cô cứ tưởng tạm thời có chút không gian để thở, không ngờ lại chui vào một cái lồng giam khác. Từ đầu tới cuối, cô như một con vật khốn cùng, giãy dụa tìm cách đào thoát nhưng lại bị vận mệnh bóp nghẹt.

Cô chỉ muốn sống quãng thời gian yên ổn mà sao lại khó đến vậy?

Không khí oi bức, trên đỉnh núi phía xa xa, một mảng mây đen lớn ùn ùn kéo tới. Mấy con chim sẻ xòe đuôi bay vút lên. Sắc trời tối sầm, báo hiệu sắp có cơn mưa to.

Vu Dương nhìn trời, thấy Khương Ninh vẫn ngẩn người ngồi im không nhúc nhích. Anh cau mày đi tới, bảo: Sắp mưa đấy.

Lúc này, Khương Ninh mới định thần lại, nheo mắt nhìn chân trời phía xa, gật đầu đứng lên: Ừm, tôi về đây.

Khương Ninh. Vu Dương mở miệng gọi. Anh vốn định nói, trời sắp mưa, bảo Khương Ninh ngồi vào trong cửa hàng không bị ướt. Nhưng hình như, cô đã hiểu sai ý anh.

Cuối cùng, Vu Dương không giải thích, chỉ nói: Để tôi đưa cô về.

Không cần, tôi đạp xe được. Khương Ninh chỉ chỉ vào chiếc xe đạp: Cái xe này để ở chỗ anh lâu quá rồi.

Vu Dương nhìn đám mây đen đang tới gần, cau mày.

Yên tâm đi, chưa mưa ngay được đâu. Khương Ninh đi đến, ngồi lên xe đạp, nói một câu như đùa giỡn: Tôi cưỡi ngựa nhanh lắm.

Đôi lông mày của Vu Dương vẫn chưa dãn ra.

Khương Ninh không ở lại nữa, bấm còi xe: Tôi đi đây.

Nói xong, cô không kịp để Vu Dương lên tiếng, chân đã đạp xe rời đi.

Vu Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng hướng cô đạp xe đi. Rốt cuộc vẫn lo lắng ngước lên nhìn trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!