Chương 21: (Vô Đề)

Khương Ninh nheo mắt, đưa ngón tay đặt lên sát môi mình: Yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật giúp anh.

Vu Dương đứng thẳng người, nhìn ánh mắt cô đang lộ vẻ hứng thú, anh im lặng một lúc rồi bảo: Về thôi.

Được.

Khương Ninh nhảy xuống bàn, chân đứng không vững, cơ thể khẽ lảo đảo, Vu Dương liền vươn tay đỡ lấy cô.

Cô vỗ vỗ bắp đùi của mình, thấp giọng: Ngồi lâu quá mà.

Rõ ràng là uống say. Vu Dương nghĩ thầm nhưng không nói ra miệng.

Vu Dương cúi xuống nhặt mấy vỏ lon dưới đất, bảo cô: Đi thôi.

Anh dựng xe ngoài trường, hai người phải đi một đoạn đường để ra ngoài. Mặc dù đầu óc Khương Ninh hơi choáng váng, nhưng đi bộ coi như vẫn ổn.

Lúc này, đội ngũ giáo viên đều đã nghỉ dạy, trong sân trường không có một ai, trên đường trường chỉ có hai người bọn họ. Ánh đèn hắt xuống đầu họ, hai chiếc bóng thi thoảng lại đan vào nhau.

Đi đến cổng trường, bảo vệ nét mặt hồ nghi nhìn họ. Vu Dương dẫn Khương Ninh ra khỏi trường, đi đến bên cạnh chiếc xe máy.

Hôm nay Vu Dương không mang theo chiếc mũ bảo hiểm màu xanh. Anh không do dự, trực tiếp đưa cho cô chiếc mũ của mình.

Khương Ninh nhìn không nhận: Không đội được không? Nóng lắm.

Vu Dương biết lúc này có nhiều lời với cô cũng vô ích, anh liền đội thẳng trước mũ lên đầu cô, rồi xích lại gần để cài dây: Đội cho an toàn.

Khương Ninh cười cười: Vu Dương, tôi không say.

Vu Dương nhìn gò má ửng hồng của cô, bảo: Biết rồi.

Vậy sao anh không đội vào?.

Bởi vì anh không say. Vu Dương nghĩ vậy nhưng im lặng. Anh biết, nếu anh nói ra, đề tài này sẽ vĩnh viễn không ngăn lại được.

Anh xoay người lên xe, nhìn cô: Lên xe đi.

Khương Ninh vịn vai anh để lên xe, dịch chuyển cơ thể ngồi ngay ngắn: Xong rồi.

Ngồi chắc vào.

Vu Dương chạy xe rất chậm. Ngay từ đầu, Khương Ninh vẫn ngồi cách anh một khoảng, đầu cô càng lúc càng nặng trĩu, không kiềm chế được ngả lên phía trước, thoáng cái đã dựa vào lưng Vu Dương.

Vu Dương liếc vào gương nhìn ra đằng sau. Anh vừa đi vừa lo cô ngủ gục, vô thức ngã nhào sang bên. Lúc đến đầu đường nhà cô, anh dừng xe gọi: Khương Ninh, Khương Ninh?.

Dạ?. Khương Ninh ngẩng đầu: Đến nơi rồi à?.

Cô lập tức xuống xe, bỏ mũ ra treo lên đầu xe.

Vu Dương không tắt máy, bảo cô: Để tôi đưa cô vào.

Không cần đâu. Khương Ninh khoát tay, cố chấp: Tôi không say.

Vu Dương nhíu mày. Lần trước, sau khi uống say, cô không nhắc đi nhắc lại mình không say nhiều như thế. Xem ra lần này cô đã uống nhiều hơn rất nhiều.

Khương Ninh không đợi anh mở miệng, xoay người rời đi.

Khương Ninh.

Khương Ninh không dừng lại, tiếp tục bước lên phía trước. Vu Dương thấy cô bước liêu xiêu, cảm thấy không yên tâm. Anh xuống xe tắt máy, rút chìa khóa, đi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!