Chương 19: (Vô Đề)

Khương Ninh giải thích lý do với các đồng nghiệp rồi đi xuống núi trước.

Núi Thanh Vân không có cáp treo nhưng lúc nào cũng có xe bánh mì túc trực đưa những người bị mệt hoặc không muốn leo núi để kiếm ít tiền. Đối với loại xe này, Khương Ninh cảm thấy không mấy yên tâm. Độ dốc đường núi lớn, những chiếc xe đó không bám chắc được sườn núi rất dễ xảy ra chuyện. Nhưng hiện tại, cân nhắc tình hình của Khương Chí Thành, cô không thể không gọi một chiếc xe để xuống núi.

Trên đường xuống núi, chiếc xe lái khá ổn định, chạy một mạch an toàn xuống đến chân núi. Lúc xuống được dưới núi đã là cuối chiều, mồ hôi Khương Ninh đổ đầm đìa, quần áo Khương Chí Thành trong ngoài cũng khô đến tám chín phần.

Trên đường về nhà, Khương Ninh vẫn im lặng, trong lòng Khương Chí Thành biết mình sai trước, nên chột dạ không dám nói câu gì.

Về đến nhà, Trần Lệ Trân đang quét dọn, nhìn thấy hai chị em, bà ngạc nhiên hỏi: Sao cùng nhau về thế này?.

Khương Ninh quay sang, sầm mặt nói với Khương Chí Thành: Đi tắm đi rồi chúng ta nói chuyện.

Khương Chí Thành lo lắng nhìn Trần Lệ Trân, ngoan ngoãn gật đầu: Vâng.

Sao vậy hả?. Trần Lệ Trân không rõ tình hình: Sao con lại đưa nó về. Nó muốn chơi thì cứ để nó chơi, con đừng nghiêm khắc với nó quá.

Hôm nay nó đi bơi ở hồ chứa nước suýt bị mất mạng mẹ có biết không?. Khương Ninh quay lại nói.

Nó... con.... Trần Lệ Trân luống cuống: Chuyện gì xảy ra vậy?.

Khương Ninh kể đầu đuôi mọi chuyện, Trần Lệ Trân nghe xong sắc mặt liền thay đổi, giọng nói cũng không được lưu loát: Nó... nó có việc gì không?.

Không việc gì. Khương Ninh xoa nhẹ dưới lông mày, hạ giọng: Mẹ, mẹ đừng nuông chiều nó như vậy, sớm muộn gì nó cũng xảy ra chuyện đấy.

Mẹ.... Trần Lệ Trân nhất thời không thốt lên lời.

Khương Chí Thành tắm rửa xong đi ra, Trần Lệ Trân tiến lên trước, vội vàng hỏi thăm: Con sao rồi? Có bị thương chỗ nào không? Có cần phải đi bệnh viện kiểm tra không?.

Khương Chí Thành lắc đầu: Mẹ, con không sao.

Thằng bé này, muốn dọa chết mẹ.

Khương Ninh vẫy tay với Khương Chí Thành: Lại đây.

Khương Chí Thành theo Khương Ninh vào phòng khách. Khương Ninh ngồi xuống, Khương Chí Thành dè dặt nhìn sắc mặt cô.

Ngồi đi.

Vâng.

Khương Ninh hỏi cậu: Sao hôm nay em lại ở đấy?.

Em đi leo núi cùng với bạn.

Tiện thể bơi dưới đó luôn à?.

Khương Chí Thành không dám trả lời.

Lúc em bị đuối nước, "bạn" của em đâu?.

Bọn họ.... Khương Chí Thành cúi gằm mặt xuống, tay nắm thành quyền, không nói tiếp.

Bọn họ bỏ rơi em rồi. Khương Ninh đánh trúng tim đen.

Khương Chí Thành nghe cô nói câu này, bả vai run rẩy, cuối cùng không phản bác lại.

Khương Ninh khẽ thở dài: Chị không cho phép em tiếp tục theo chân bọn họ.

Khương Chí Thành ngẩng đầu nhìn Khương Ninh, không trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!