Tiểu Viên, gần đây có nhiều cảnh đẹp, cô có muốn đi ngắm với tôi không?. Trần Kiến Văn quay đầu hỏi.
Triệu Tiểu Viên đang nhấm thịt nướng, quay sang hỏi Vu Dương: Anh Dương, anh đi không?.
Vu Dương nhả một vòng khói, lắc đầu: Không đi.
Anh không đi, em cũng không đi.
Đừng mà, không đi thì uổng công trèo lên lắm?. Trần Kiến Văn bưng đồ nướng tới: Tiểu Viên, anh ấy không đi thì chúng ta đi. Gần đây có một ngôi miếu nhỏ đấy.
Triệu Tiểu Viên hơi do dự. Mục đích cô ta leo núi chính vì muốn đi lễ ở ngôi đền trên đỉnh Thanh Vân, tính toán nhân duyên giữa cô ta và Vu Dương. Nhưng buổi chiều Vu Dương còn có việc nên bọn họ không thể leo lên tận đỉnh. Trước mắt chỉ có ngôi miếu nhỏ này là khiến cô ta có thể thực hiện được ý định.
Cô ta thử hỏi Vu Dương lần nữa: Anh thật sự không muốn đi à?
Không đi, hai người đi đi. Tôi sẽ thu dọn đồ đạc, ở đây chờ hai người.
Triệu Tiểu Viên hơi thất vọng: Thôi được.
Trần Kiến Văn đưa Triệu Tiểu Viên đi, Vu Dương dọn dẹp đồ còn thừa và trả giá nướng. Sau khi xong xuôi, anh vô thức đưa mắt nhìn về phía đám người cách đó không xa, không thấy Khương Ninh đâu. Anh nhìn đồng hồ, đoán Trần Kiến Văn và Triệu Tiểu Viên cũng sắp quay lại, anh không đứng im một chỗ chờ nữa, mà đi đi lại lại xung quanh.
Anh nheo mắt nhìn xuống, hình như có mấy thiếu niên đang bơi lội.
Cuối con đường núi hiểm trở có một cái cầu thang dẫn thẳng tới hồ. Bờ bên hồ chứa nước không giống bãi cát bên bờ biển mà là một đống đá to chất chồng lên sườn dốc. Người ta đã sửa sườn dốc thành một thang đá dẫn thẳng tới bờ hồ, cũng vì thế mà chính phủ dựa vào địa hình nửa sườn núi ở đây xây thêm mấy cái đình nghỉ mát. Lúc này có khoảng hai ba người đang ngồi ở trong hóng gió trời.
Vu Dương đang định vào trong một cái đình nghỉ chân để ngồi, tiện thể đợi Trần Kiến Văn và Triệu Tiểu Viên quay về. Anh vừa leo lên đình thì bất ngờ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Khương Ninh đang ngồi quay lưng về phía anh, hai tay khoác lên lan can nhìn ra bên ngoài.
Anh lẳng lặng đứng dựa cột đình, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, đột nhiên nhớ tới câu uy hiếp của cô ngày hôm qua, khóe miệng giương lên. Đúng lúc anh đang định quay đi thì nghe thấy tiếng cô: Anh đứng đó làm gì vậy?.
Vu Dương giật mình, thấy cô thản nhiên xoay người, cất chiếc kính trong tay, im lặng nhìn anh.
Vu Dương hơi do dự, đi đến ngồi xuống cạnh cô, để một khoảng trống chính giữa hai người.
Khương Ninh hơi nghiêng người, nhìn anh hỏi: Hôm nay anh không phải sửa xe à?.
Được nghỉ. Vu Dương dựa lưng vào lan can, hơi nghiêng đầu nhưng không nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh cũng định ra ngày nghỉ nữa cơ à?. Khương Ninh mỉm cười...... Vu Dương mím môi, lát sau mới lên tiếng: Hôm qua....
Tôi biết rồi. Anh vừa mở miệng, Khương Ninh liền ngắt lời.
Vu Dương ngạc nhiên, giương mắt nhìn cô, phát hiện cô đang dùng ánh mắt hết sức bình tĩnh để nhìn anh. Anh có thể đoán ra, vừa rồi Triệu Tiểu Viên đã nói gì với cô.
Lần sau....
Vẫn còn có lần sau à?.
Vu Dương sau khi bị ngắt lời, anh khẽ dừng lại rồi nói tiếp: Sẽ không như vậy.
Nếu có thì sao?. Khương Ninh cố tình hỏi anh.
Vu Dương không do dự: Vậy sẽ làm theo lời cô.
Hả?.
Chính tay tôi sẽ tự tháo bánh xe ra.
Khương Ninh khẽ bật cười, cảm thấy con người anh cũng có lúc thật thà đến như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!