Chương 16: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, Khương Ninh vừa ngủ dậy lập tức nhìn đồng hồ, cô vò đầu vội vã rời giường. Cô rửa mặt qua loa, thay quần áo, nhanh chóng ra khỏi nhà. Cô chạy một mạch đến ngã tư, muộn hơn so với ngày thường 20 phút nhưng Vu Dương vẫn còn đứng đó chờ.

Khi còn cách anh khoảng 2 - 3 mét, Khương Ninh bước chậm lại, vẻ mặt ngượng ngùng hiếm thấy: Chào anh.

Ừ. Vu Dương chìa mũ bảo hiểm ra.

Khương Ninh nhìn chiếc mũ liền ngẩn người, ngay lập tức trong đầu hiện lên một số hình ảnh.

Vu Dương thấy cô nhìn chằm chằm chiếc mũ mà không nhận, anh cho rằng tối qua cô uống nhiều quá nên không còn nhớ gì. Anh đang định há miệng giải thích thì cô đã vươn tay cầm lấy chiếc mũ, đội ngay ngắn lên đầu.

Khương Ninh không có thời gian để dây dưa, đội mũ bảo hiểm xong, cô bám vào yên, nhảy lên xe: Tôi xong rồi. Cô hạ kính mũ xuống, bổ sung thêm một câu: Tôi bị muộn nên anh chạy nhanh lên nhé.

Được. Vu Dương nổ máy: Ngồi vững vào.

Xe chạy nhanh, chả mấy chốc đã đến ngân hàng. Khương Ninh xuống xe, gỡ mũ bảo hiểm treo lên đầu xe, rồi nhìn vào gương sửa sang lại tóc. Xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, vừa kịp quẹt thẻ.

Tôi vào đây. Khương Ninh vội vã xoay người, đi vài bước lại quay lại, buông một câu: Tối qua... cảm ơn anh.

Vu Dương còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng lưng cô đi vào trong ngân hàng. Vu Dương quay lại nhìn chăm chú vào chiếc mũ bảo hiểm màu xanh. Khi khởi động xe một lần nữa, anh nhìn vào trong gương thấy khóe miệng mình thoáng giương lên.

Khương Ninh nhanh chóng thay quần áo, may mà sáng nay người đến giao dịch không nhiều, cô vẫn kịp ngồi tại chỗ của mình điều chỉnh nhịp thở.

Lâm Khả Ny thấy cô thở hổn hển, hỏi: Chị ngủ quên à?.

Ừ.

Vẫn là tài xế của chị đưa chị đến à?.

Khương Ninh thở hắt ra, gật đầu.

Ồ, thật là có trách nhiệm. Lâm Khả Ny nói đùa: Giá mà em có một anh tài xế đẹp trai và trách nhiệm như thế có phải tốt không.

Khương Ninh mở máy tính, buông một câu: Được đấy.

Hihi. Lâm Khả Ny cười, vẻ mặt phơi phới.

Giữa trưa thay ca, Khương Ninh theo thường lệ cùng đi ăn cơm với Lâm Khả Ny. Ăn uống xong, Lâm Khả Ny nói trời nóng nên đề nghị đi siêu thị mua ít đồ uống cho các đồng nghiệp. Khương Ninh đồng ý, hai người liền vòng lên siêu thị ở thị trấn.

Chị xem mua gì được nhỉ?. Lâm Khả Ny đứng trước tủ lạnh, quay sang hỏi Khương Ninh: Bia nhé?.

Em hỏi xem quản lý có đồng ý không?.

Lâm Khả Ny nhún nhún vai: Thôi khỏi, chỉ lúc hết giờ làm việc quản lý mới dễ nói chuyện thôi.

Mỗi loại lấy mấy lon để mọi người chọn.

Được rồi.

Chọn đồ uống xong, Khương Ninh đẩy xe mua sắm tới quầy thu ngân. Lâm Khả Ny cảm thán: Hai năm trước em bị điều đến trấn Thanh Vân, trên trấn vẫn lạc hậu thôi rồi, không có gì cả. Khi đó em đã khóc vô cùng thê thảm, gần như ngày nào cũng lấy nước mắt để rửa mặt.

Khương Ninh nghĩ tới lúc mình rời khỏi trấn Thanh Vân, quả thực như lời cô ấy nói, không có gì hết, giống như bị thời đại phát triển bỏ quên một xó.

Chị xem bây giờ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ cả, trong thành phố có gì, ở đây gần như có hết. Lâm Khả Ny thở dài: Không biết có nên cảm ơn những người kia không nữa.

Khương Ninh lắc đầu: Sai thì vẫn là sai.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến quầy thu ngân. Có lẽ vì buổi trưa ít người, nên chỉ có một nhân viên thu ngân đứng đó. Lúc Khương Ninh nhìn thấy Triệu Tiểu Viên, cô thoáng dừng bước, lúc vào đây, cô không nhìn hề thấy cô ta.

Đương nhiên Triệu Tiểu Viên cũng nhìn thấy cô. Từ xa cô ta đã trừng mắt nhìn thẳng vào Khương Ninh cho tới khi cô đi đến trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!