Chương 10: (Vô Đề)

Lúc Vu Dương quay lại cửa hàng, Triệu Tiểu Viên đang chờ ở cửa, vừa thấy anh về cô ta liền chạy ra đón.

Anh Dương, cô gái vừa rồi là ai vậy?.

Vu Dương dừng xe, vừa hạ mũ bảo hiểm xuống, vừa trả lời: Người thuê xe.

Triệu Tiểu Viên truy vấn: Thuê xe sao anh phải đặc biệt đi đón như vậy?.

Vu Dương vào trong cửa hàng, Triệu Tiểu Viên theo sát đằng sau: Có phải anh để ý chị ấy không?.

Vu Dương bỗng nhớ tới gương mặt của Khương Ninh. Anh cau mày, dừng bước, quay đầu nhìn Triệu Tiểu Viên: Đừng đoán mò.

Triệu Tiểu Viên thấy thái độ lập lờ nước đôi của anh, cô ta không dám tỏ thái độ. Nhớ lại gương mặt xinh xắn của người phụ nữ kia, trong lòng cảm thấy bất an. Vì vậy, cô ta năn nỉ: Anh Dương, anh đừng làm việc cho chị ấy nữa được không?.

Vu Dương xoay người: Tiểu Viên, cô đừng làm loạn, tôi còn phải kiếm tiền.

Em.... Triệu Tiểu Viên nóng nảy: Anh muốn kiếm tiền, vậy chúng ta "lên núi" kiếm tiền cho nhanh, đâu cần phải khổ cực như vậy. Chúng ta kiếm được tiền là có thể về nhà rồi.

Tiểu Viên. Vu Dương kiên quyết cắt ngang lời cô ta, giọng anh trầm xuống: Đừng nghĩ tới những thứ không thể đạt được ấy, phải mất bao nhiêu bản lĩnh mới kiếm được số tiền như thế.

Triệu Tiểu Viên thấy anh lộ vẻ không vui, lại sợ làm anh khó chịu, cô ta không dám nói nhiều, chỉ đáp một câu: Em biết rồi.

Vu Dương đi vào trong cửa hàng, xốc rèm cửa lên. Anh sống phía sau cửa hàng, một phòng ngủ, một căn bếp và một nhà vệ sinh, chỗ sinh hoạt không được rộng lắm, có vẻ hơi chật chội.

Triệu Tiểu Viên theo Vu Dương vào, cô ta thấy anh đi vào phòng ngủ liền dừng bước bảo anh: Để em đi nấu cơm cho anh.

Vu Dương không trả lời, tựa cửa sổ phòng ngủ hút thuốc. Lát sau, anh thấy điện thoại trong túi rung lên, liền ngậm điếu thuốc vào miệng, thò tay lấy điện thoại ra, anh ấn nhìn, là một tin nhắn.

Đến từ Khương Ninh: Ngày mai tôi được nghỉ, không cần tới đón.

Chỉ một câu nhưng Vu Dương đọc đi đọc lại mấy lần mới rời mắt khỏi màn hình. Anh rít mạnh mấy hơi thuốc rồi tắt đi, sau đó ra khỏi phòng ngủ, cầm đồ nghề chuẩn bị làm cho xong công việc còn dang dở.

+++

Chủ nhật, Khương Ninh và Từ Giai Tú vào thành phố chơi. Bọn cô bắt xe trong nhà ga của thị trấn, lúc lên xe không có ai, đến giờ xuất phát, trên xe ngoại trừ lái xe và người bán vé, thêm Khương Ninh và Từ Giai Tú, tổng cộng cũng chỉ có năm người.

Khương Ninh thấy hơi lạ, lẽ ra chủ nhật, người vào trong thành phố sẽ phải đông hơn ngày thường mới đúng. Cô quay đầu hỏi Từ Giai Tú: Sao hôm nay ít người đi xe vậy nhỉ?.

Từ Giai Tú ung dung thở dài: Giờ ở trấn Thanh Vân có nhiều người mua được xe, ngoại trừ chúng ta ra thì ai cũng sở hữu một chiếc xe, không còn ai tình nguyện bắt xe theo tuyến nữa.

Đúng đấy, đi xuống như vậy nên chúng tôi sắp thất nghiệp cả rồi. Tài xế ngồi phía trước cảm thán theo lời Từ Giai Tú.

Khương Ninh mấp máy môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trấn Thanh Vân đã thay đổi, nhanh hơn trong tưởng tượng của cô.

Có người bắt xe ở giao lộ, lái xe dừng lại bên đường. Cửa xe mở ra, Khương Ninh quay sang nhìn theo phản xạ, chạm mặt với người vừa bước lên.

Vu Dương nhìn thấy cô cũng hết sức ngạc nhiên, anh đứng ở cửa xe sửng sốt một lúc, cho đến khi Triệu Tiểu Viên đứng đằng sau gọi một tiếng, anh mới phục hồi lại tinh thần. Anh nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ngồi xuống hai chiếc ghế trống cạnh nhau, vừa vặn ngay phía sau Khương Ninh.

Xe chạy trong trấn được một lúc liền tăng tốc. Trên xe không có điều hòa, Khương Ninh không chịu được nóng, vươn tay đẩy cửa sổ xe lên hết nấc, tựa người hóng gió.

Vu Dương ngồi phía sau cô, gió từ cửa sổ thổi tạt vào người anh, mang theo một mùi thơm không biết tên. Anh nhìn chằm chằm vào cửa sổ phía trước, cô ngồi dựa đó, mấy sợi tóc theo gió bay ra đằng sau. Vu Dương thoáng nhớ lại cảnh gặp cô lần đầu, khi ấy và hiện tại cách nhau không bao lâu.

Triệu Tiểu Viên thấy Vu Dương nhìn không chuyển mắt ra phía trước, trong lòng tức giận. Cô ta vừa lên xe liền nhận ngay ra người phụ nữ kia. Cơn tức chặn trong ngực ngày hôm qua vẫn chưa được giải trừ. Giờ lại tận mắt thấy Vu Dương vô thức nhìn cô ấy chằm chằm, nỗi bực bội càng thổi bùng lên. Cô ta đưa tay vỗ mạnh thành ghế trước mặt Vu Dương, giọng điệu hằn học: Có thể đóng cửa sổ lại được không?

Bên ngoài nhiều bụi bặm, trên xe không chỉ có mình cô, đừng ích kỷ như vậy, phải nghĩ cho người khác nữa chứ.

Ê ê, tôi bảo này cô gái, cô nói không đúng đâu nhé. Từ Giai Tú xoay người cắt ngang lời cô ta: Chiếc xe này không phải của chúng tôi mà cũng không phải của cô, dựa vào đâu mà cô bắt người ta được mở hay không được mở cửa sổ? Hơn nữa, có chuyện gì thì nhẹ nhàng nói không được à? Miệng cô dùng để ăn hay để cãi nhau thế?.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!