Chương 40: Tìm Kiếm 3

Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở

Tống Sơ Cửu quay đầu, ánh đèn đường mờ mờ, một bóng dáng cao lớn từng bước đi đến từ trong bóng tối.

Anh mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo, trên sống mũi cao đeo một chiếc kính gọng vàng, mặt mày thâm thúy, mang theo ý cười dịu dàng.

Đứng vững trước mặt cô, lại lặp lại một lần nữa: "Có cần tôi giúp đỡ không?"

"Anh Giang! Là anh!" Tống Sơ Cửu mừng rỡ: "Anh trở về từ khi nào vậy?"

"Vừa mới về." Lòng bàn tay của Giang Bách Xuyên đặt bên môi, ho nhẹ một tiếng, rũ mắt nhìn cô: "Vừa về đã tới tìm em."

Tống Sơ Cửu không phát hiện ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, vui vẻ nói: "Thật là trùng hợp, đúng lúc anh có thể giúp đỡ.

Có một cô bé bị mất tích, đã trôi qua vài tiếng đồng hồ rồi, tôi lo lắng con bé xảy ra chuyện gì."

Trong ánh mắt của Giang Bách Xuyên hiện lên chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã nói tiếp: "Lần cuối con bé xuất hiện là ở đâu?"

"Anh đi theo tôi, ở chỗ này."

Tống Sơ Cửu dẫn Giang Bách Xuyên đến chỗ Triệu Đồng Đồng xuất hiện lần cuối cùng.

Giang Bách Xuyên đứng ở chỗ đó, trong con ngươi sẫm màu hiện lên một tia u ám, nhắm mắt cảm nhận một chút, rất nhanh đã nói: "Nam, chừng bốn mươi tuổi, đội mũ lưỡi trai màu đen, trên người mặc áo thun màu xanh dương, dưới thân mặc một cái quần màu đen."

Tống Sơ Cửu vội hỏi: "Có thể biết được bọn họ đi đâu không?"

Giang Bách Xuyên gật đầu một cái, chỉ vào cái ngõ nhỏ bên phải: "Bên này, em đi theo tôi."

"Được."

Quả nhiên là yêu quái ngàn năm, khả năng tốt hơn so với cô rất nhiều.

Tống Sơ Cửu có hơi hâm mộ nghĩ.

Trong ngõ nhỏ vô cùng chật hẹp, không có đèn đường, chỉ có một ít ánh trăng trên bầu trời.

Hai người song song đi tới, khó tránh khỏi việc đụng phải nhau.

Đến khi xẹt qua mu bàn tay của Tống Sơ Cửu đến lần thứ ba, tay của Giang Bách Xuyên đột nhiên động đậy, nâng lên đến trước mặt cô.

"Muốn xem không?"

Tống Sơ Cửu nhìn cái tay thon dài xinh đẹp của anh, sửng sốt một chút: "Cái gì?"

"Tôi dùng thuật quay ngược thời gian tìm thấy hình ảnh này, em có muốn xem không?"

Có thể xem sao? Tống Sơ Cửu đúng là hơi hiếu kỳ, vậy nên thành thật gật đầu: "Muốn xem."

Giang Bách Xuyên nhếch miệng cười: "Nắm lấy tay của tôi là được."

Tống Sơ Cửu nghe theo mà nắm lấy bàn tay anh đưa ra.

Trong nháy mắt, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi, trước mặt là cảnh tượng ban ngày, người đàn ông trung niên dắt Triệu Đồng Đồng vội vã đi ở phía trước.

Hình ảnh này giống như thời gian thực, vẫn luôn chuyển động, hai người Triệu Đồng Đồng đi ở phía trước, bọn họ ở phía sau, có điều là vượt qua khoảng cách thời gian và không gian.

"Thật thần kỳ!" Tống Sơ Cửu khâm phục.

Giang Bách Xuyên nhẹ nhàng siết chặt tay của cô, cảm xúc mềm mại khiến cho tâm trạng của anh nhảy nhót, khóe miệng không nhịn được mà giương lên: "Cái này không tính là gì, nếu em muốn học thì tôi có thể dạy cho em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!