Chương 19: Mèo Nhà Tôi Thành Tinh Rồi 2

Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở

Một ngày Tống Sơ Cửu chữa thương cho mèo nhỏ ba lần, không đến mấy ngày, tổn thương trên người nó đã tốt hơn phân nửa.

Da lông bị đốt cháy khét đã rút đi vết cháy đen, lông chưa kịp mọc ra nên lộ ra màu da trắng nõn.

Vết thương trên lỗ tai và cái đuôi cũng đã kết vảy, lỗ tai bị cắt đi cùng với cái đuôi bị cắt đứt cũng đang dần mọc ra lại lần nữa.

Nội tạng bị vỡ cũng đã chữa trị, chỉ cần từ từ điều dưỡng.

Vết thương ở mắt cũng đang dần khép miệng, trả lại dáng vẻ ban đầu của đôi mắt.

Đôi mắt màu xanh lam của nước trong suốt như pha lê, sạch sẽ, đẹp đẽ, không nhiễm chút bụi trần nào.

Chỉ nhìn vào đôi mắt này dường như quên đi tất cả mọi vẩn đục trên thế gian.

Tống Sở Cửu khó mà tưởng tượng được rốt cuộc kẻ nọ nhẫn tâm đ ến cỡ nào mới có thể tàn nhẫn ra tay với một đôi mắt thế này.

"Bé ngoan, lại ăn chút gì này, ngoan ngoãn ăn cơm mới có thể dưỡng cơ thể khỏe được.

Cơ thể khỏe mạnh rồi chúng ta sẽ đi báo thù! Có được không nào?"

Mắt của Giang Bách Xuyên vừa được dưỡng tốt hơn chút, nhưng thị lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ mơ hồ hồ.

Mắt mù nhưng mũi không mù, anh ghét bỏ đẩy cái bát trước mặt ra, nhịn xuống xúc động vung chân lật tung nó lên.

Anh đường đường là Long thần! Ăn đồ ăn cho mèo cái gì!

Tống Sơ Cửu thấy anh vẫn không chịu ăn, vô cùng sầu muộn.

Từ sau khi Bé ngoan đến đây, ngoại trừ uống chút nước, chưa từng ăn một tí đồ ăn nào.

Cô không biết có phải vì nó bị ngược đãi, sợ hãi không ăn nổi, hay là không thích ăn những thứ này.

Lần đầu tiên cô nuôi mèo, không có kinh nghiệm, lên mạng tra mới biết đồ ăn của mèo và con người không giống nhau, rất nhiều thứ con người có thể ăn mà bọn chúng không thể ăn.

Nhất là hiện giờ dạ dày Bé ngoan còn yếu, cô sợ mình đút đồ ăn gì không nên ăn, trái lại hại Bé ngoan.

Vì thế, cô nghe theo lời đề nghị trên mạng, cho nó ăn đồ chuyên dành cho mèo.

Nhưng mặc kệ là một đống đồ ăn cho mèo hàng nội địa hay hàng nhập khẩu, đủ loại vị mà cô mua, Bé ngoan vẫn không chịu ăn.

Chuyện này có thể làm cô buồn đến hỏng người.

"Không ăn gì sao được chứ? Bé ngoan, em ăn một ít đi được không nào? Hãng đồ ăn cho mèo này được đánh giá khá tốt, rất nhiều mèo đều thích ăn!"

Giang Bách Xuyên quay đầu đi không muốn phản ứng lại cô, tức giận đến mức đau tim đau phổi.

Yêu quái nhỏ bại gia! Dùng tiền mua đồ ăn cho mèo đắt như thế! Lại không thể ăn! Nếu ngại nhiều tiền xài không hết có thể cho anh mà! Anh không chê tiền nhiều đâu!

Tống Sơ Cửu kiên nhẫn dỗ thêm một lát, anh vẫn không chịu ăn.

Mắt thấy anh yếu ớt, không kêu nổi một tiếng, Tống Sơ Cửu không còn cách nào khác, đề nghị: "Bé ngoan, chúng ta đi siêu thị nhé? Em thích cái gì chúng ta mua cái đó, được không?"

Siêu thị nhiều đồ, chắc chắn sẽ có thứ nó thích?

Giang Bách Xuyên ngửa cái đầu cao quý của nó lên, bố thí cho cô một ánh mắt đầy miệt thị: Cuối cùng xem như suy nghĩ được ý tưởng đáng tin cậy rồi đấy!

Tống Sơ Cửu khó hiểu, cảm thấy Bé ngoan nhà cô rất thông minh, hình như có thể nghe hiểu tiếng người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!