Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Mặt trời chói chang, thời tiết cực nóng giống như bếp lò, người đi trên đường đều đổ mồ hôi ướt đẫm, nóng không chịu nổi.
Nhân viên trẻ tuổi của cửa hàng cơm hộp cưỡi xe điện xuyên qua con phố đi vào trong ngõ, trên đầu anh mang theo nón bảo hiểm dày nặng, trên người mặc trang phục cửa hàng cơm hộp kín mít không một kẽ hở, nhưng rất lạ chính là, giữa trán anh không hề có một chút mồ hôi nào.
Gương mặt đẹp đẽ thoải mái gọn gàng, giống như không phải đang trải qua cùng một mùa giống như người khác.
Giang Bách Xuyên mang theo cơm hộp cộp cộp bò đến tầng năm, mặt không đỏ tim không đập loạn, hộp cơm lắc lư ở trên người anh, không ảnh hưởng đến dáng người hoàn mỹ của anh chút nào.
Chân dài bước vài bước đến cửa nhà năm không bảy, gõ cửa:
"Xin chào, cơm hộp của bạn đến rồi."
Lực gõ cửa của anh không nặng, cửa lại "kẽo kẹt" mở một cái khe nhỏ, một mùi máu tươi đập vào mặt.
Giang Bách Xuyên nhíu mày, đã trải nghiệm qua mấy năm cuộc sống làm cảnh sát, anh có thể dễ dàng đoán được phía sau cửa là một trường hợp máu me tanh tưởi như thế nào.
Anh gia tăng thêm sức mạnh đẩy cửa, cửa gỗ màu trắng lập tức mở rộng ra, toàn cảnh trong phòng được nhìn thấy không sót cái gì.
Một người phụ nữ trẻ tuổi ngửa mặt nằm trong vũng máu, đôi mắt hoảng sợ trừng lớn, trên người có rất nhiều miệng vết thương, dữ tợn đáng sợ.
Trên mặt đất máu tươi văng khắp nơi, vết máu màu đỏ sậm vẫn luôn chảy ngoằn ngoèo từ cửa vào đến phòng khách.
Giang Bách Xuyên móc di động ra, đang muốn báo cảnh sát, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh mở cửa, một người phụ nữ đi ra từ trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt lập tức hét lên một tiếng: "Giết người rồi!"
……
Lại là cuối tuần, thời gian khá dư dả, Dư Kiều Kiều trang điểm nhẹ cho mình, để tiên nữ nhỏ cho điểm.
Hiện tại nữ sinh có ba phần dựa vào diện mạo, bảy phần dựa vào trang điểm, chỉ cần trang điểm, bác gái cũng có thể biến thành thiếu nữ mười tám.
Lúc này Dư Kiều Kiều đã không còn mập mạp giống như khi mới gặp, một trăm hai mươi năm cân, cũng chỉ là hơi béo hơn một chút so với trọng lượng cơ thể bình thường.
Vẻ núc ních thịt trên má đã giảm bớt, vốn dĩ khuôn mặt bị biến hình do bị thịt mỡ che lấp, cũng dần dần lộ ra diện mạo vốn có.
Tỷ lệ khuôn mặt của cô ấy rất đẹp, là gương mặt trứng ngỗng truyền thống.
Đôi mắt không phải mắt hạnh lớn tiêu chuẩn, mà là thon dài, trang bị thêm mày lá liễu mảnh khảnh, trông cô ấy có hơi thở vô cùng cổ điển.
Nếu mà gầy xuống thì đôi mắt này của cô ấy thật ra rất xinh đẹp, nhưng nếu mà béo lên, rất dễ dàng thu lại chỉ còn một cái khe nhỏ, mất đi toàn bộ vẻ đẹp.
Dư Kiều Kiều trang điểm cho mình xong, nếu nói vốn dĩ diện mạo của cô ấy chỉ có sáu phần, vậy thì hiện tại đã có tám phần, thậm chí là chín phần.
Tống Sơ Cửu cười gật đầu: "Không tồi, không tồi.
Đã có chút thành tựu rồi."
Tâm trạng thấp thỏm của Dư Kiều Kiều lập tức vui vẻ lên: "Thật vậy à? Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân không có thiên phú trang điểm, không nghĩ tới thật sự có thể học được."
Tống Sơ Cửu bật cười: "Không có người nào vừa sinh ra đã biết trang điểm, không học được là bởi vì còn chưa đủ nỗ lực."
Dư Kiều Kiều gật đầu, mặt lại đầy chờ mong hỏi Tống Sơ Cửu: "Tiên nữ nhỏ, hiện tại tôi có được tính là học được trang điểm không? Nhiệm vụ hóa trang có phải đã hoàn thành hay không?"
"Không nhé, chỉ tính là có chút thành tựu thôi, so với người ta điêu luyện sắc sảo mang nhiều cảm xúc, thì vẫn còn kém xa lắm."
Dư Kiều Kiều lập tức uể oải: "Tôi cũng biết, hai trăm nghìn điểm này không hề dễ lấy như vậy! Sáu triệu điểm của tôi, đến khi nào tôi mới có thể đổi được người mang về đây…"
Tống Sơ Cửu bật cười, nhìn cô ấy rồi lắc đầu, đúng vào lúc này, di động của cô vang lên, Tống Sơ Cửu tùy tay nhận điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!