Chương 1: Nồi Này Tôi Không Đội 1

Editor: Team Hoa Đào Sắp Nở

Chạng vạng tối vừa mới đổ một trận mưa, cuốn trôi đi mọi ô nhiễm nơi thành phố, trong không khí mang theo hơi nước ẩm ướt trong lành.

Đúng 8 giờ tối, thời gian mọi người đi dạo sau bữa cơm tối.

Một đám người tụ tập xung quanh đầu hẻm Đào Hoa xem náo nhiệt, đông nghìn nghịt đến mức dường như bọn họ không cảm thấy người chết là một chuyện xui xẻo.

Cảnh sát giao thông vội vàng chạy tới giải tán đám đông, đặt cọc tiêu cảnh báo, chặn mọi người ở bên ngoài.

Nhưng hiện trường đã bị giẫm thành một đống hỗn lộn, trên đường nhựa, nước bẩn hòa lẫn với máu tràn ngập khắp nơi, giống như từng đóa hoa huyết sắc đang nở rộ.

Nó không hề có tính thẩm mỹ mà ngược lại càng lộ ra dơ bẩn đẫm máu.

Một chiếc xe tải màu lam nằm nghiêng ở đầu hẻm bên cạnh, trên đèn pha bên phải còn có một vết máu nhỏ màu đỏ sẫm.

Sắc mặt người tài xế tái nhợt, tay chân bủn rủn như muốn nhũn ra, giọng nói run rẩy cố gắng giải thích: "Không phải lỗi của tôi, là, là cậu ta đột nhiên lao ra, tôi chưa kịp phanh lại…"

Nạn nhân là một thanh niên trẻ tuổi đang nằm sấp trên mặt đất, mặt dán sát trên mặt đất lạnh như băng.

Nửa phần trên mặc áo choàng màu đen, mũ trùm đầu vừa rộng vừa lớn, sau khi đội lên che khuất nửa bên mặt.

Cậu ta lại đeo khẩu trang, cho nên từ góc độ Tống Sơ Cửu nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy một bên mắt.

Mắt mở thật to, nhìn chằm chằm một hướng, ai cũng có thể nhìn ra được sự không cam lòng ở trong đó.

Tống Sơ Cửu nhìn theo ánh mắt của cậu ta, có một đồng xu nằm lặng lẽ trên mặt đất cách người chết không xa.

Cậu cảnh sát đang duy trì trật tự không chú ý, một chân giẫm lên, lại nhấc chân lên, trên đồng xu màu bạc đã dính một lớp nước bùn.

Tống Sơ Cửu lấy hai đồng xu từ trong túi, buông tay ra, đồng xu rơi trên mặt đất, phát ra tiếng leng keng, sau đó vòng vo lăn vào trong dây rào.

"Anh cảnh sát, tiền của em bị người ta chen lấn rơi hết rồi, phiền anh nhặt giúp em được không? Làm ơn, đó là tiền em ngồi xe buýt."

Cảnh sát bị gọi có tính tình nóng nảy, quay đầu lại đã muốn mắng chửi người: "Vớ vẩn thêm cái gì? Mạng người quan trọng chuyện có cái gì vui vẻ mà nhìn? Cảnh sát đang phá án, nếu cản trở người thi hành công vụ thì sẽ…" Giọng điệu hung dữ tại lúc nhìn thấy Tống Sơ Cửu thì đột ngột dừng lại.

Cô gái nhỏ mặc một bộ đồ thể thao màu trắng hồng, chớp chớp đôi mắt to đen láy nhìn anh ta, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, diện mạo khoảng mười bảy mười tám tuổi, nụ cười ngọt ngào nhẹ nhàng, khuôn mặt hồng hào dịu dàng, không cần nói cũng khiến người ta thích.

Ôi trời, cô gái nhỏ dễ thương xinh đẹp này là con nhà ai thế, đúng là hiếm có, anh ta vừa lớn tiếng như vậy sẽ không dọa người chứ.

Anh ta lập tức thay đổi sắc mặt dịu dàng giống như trong kịch Tứ Xuyên, giọng nói hết sức nhẹ nhàng: "Em gái đừng sợ, anh nhặt giúp em."

Anh ta lập tức cúi đầu tìm kiếm đồng xu, may mắn ba đồng xu cách cũng không xa, sau khi anh ta khom lưng nhặt lên, lấy ra khăn giấy lau sạch bùn dính ở trên, sau đó đưa cho Tống Sơ Cửu: "Chỉ ba đồng này thôi sao? Còn gì nữa không?"

"Dạ không còn, cảm ơn anh trai, anh là người tốt."

Cảnh sát được khen, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, thật là một cô bé ngoan, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho người ta vui vẻ.

Xe cứu thương í ới chạy đến, đám đông nhường một lối đi, bác sĩ mặc quần áo cấp cứu màu xanh đậm, bước chân vội vàng chạy tới chỗ nạn nhân.

Nhưng mà, người đã ngừng thở.

Hai mắt tài xế xe tải tối sầm, gần như ngất đi, xong rồi, ông ta đâm chết người…

Khi mọi người đang than thở về cái chết của một sinh mệnh còn trẻ tuổi thì một tiếng hét từ trong ngõ sâu truyền đến: "A! Người chết rồi!"

Sau đó bên trong càng ồn ào hơn, thỉnh thoảng có tiếng hét sợ hãi: "Có người chết!"

Quần chúng vây xem không ngại chuyện lớn, nhanh chóng đi vào sâu trong con hẻm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!