Bên ngoài hang động, tiếng mưa dần nhỏ đi. Bên trong, ánh lửa bập bùng, bảy người trong đội thám hiểm vây quanh cái hố vừa được đào lên, mỗi người một biểu cảm khác nhau.
"Anh Sở, có tiếp tục đào xuống không?" Lỗ Trường Phong ngồi xổm bên cạnh hố, ngẩng đầu nhìn anh Sở.
"Khoan đã." Bạch Tẫn Thuật híp mắt, cúi đầu quan sát đống hài cốt trong hố. "Trung tâm thương mại của Tổ Chức có kỳ tích nào có thể giám định niên đại của mộ phần không?"
Cặp mắt của anh Sở đúng là không tốt lắm, đến mức phải nheo lại mới có thể nhìn rõ đường nét đại khái của những vật tĩnh trong hố.
Nhưng theo một nghĩa nào đó, thị lực của cậu lại quá tốt.
Dị thường sẽ thu hút dị thường, sự thần bí sẽ hấp dẫn sự thần bí.
Trong đôi mắt thuộc về sinh vật thần thoại này, bất cứ thứ gì dính dáng đến Cthulhu đều sáng lên như bị đánh dấu bằng bút dạ quang. Như thể chúng được cài đặt một hệ thống radar chuyên dụng để phát hiện dị thường và cảm nhận sự huyền bí.
Nếu không thì cậu cũng chẳng thể nào ngay lập tức nhìn ra sau lưng Lỗ Trường Phong có thứ gì đó.
Nhưng dù có thể nhận ra sự bất thường, cậu vẫn không thể nhìn thấy bản chất thực sự của nó, nên phải nhờ người khác quan sát giúp.
"Có." Trương Lộc dường như rất quen thuộc với loại kỳ tích chuyên về kiến thức cơ bản này. "Tôi có [Tinh thông khảo cổ sơ cấp]."
Lần trước nói có [Tinh thông địa lý sơ cấp] cũng là cô nàng. Bạch Tận Thu liếc nhìn Trương Lộc, thầm nghi ngờ rằng trên người cô nàng có đủ bộ kỹ năng sơ cấp của Tổ Chức.
Trương Lộc không biết người thanh niên mắt rắn này đang nghĩ gì. Cô lục lọi trong kho của mình, kích hoạt [Tinh thông khảo cổ sơ cấp], sau đó nói: "Giám định thì giám định được."
"Nhưng mà..." Cô ngập ngừng một chút. "Nhưng cần có đồ tùy táng để hỗ trợ xác định niên đại."
"Không đùa chứ? Hai ông anh dưới đó gần như dính lưng vào nhau rồi!" Lỗ Trường Phong không nhịn được, chỉ vào hai bộ xương dính chặt trong hố mà phàn nàn. "Nếu đến cả đồ tùy táng mà còn lo được, thì ít nhất hai người này cũng phải có quan tài riêng chứ?"
Với tình trạng này, e rằng khi bị chôn xuống, những bộ xương này đều bị ném vào hố một cách bừa bãi, chứ chẳng có mồ yên mả đẹp gì. Gọi nơi này là hố chôn tập thể còn dễ nghe chứ bảo là nghĩa trang thì thật nực cười.
Trương Lộc nhún vai. "Vậy thì bó tay. Giờ manh mối duy nhất về niên đại của nơi này chỉ có giả thuyết về nhiệt độ trung bình cơ thể mà anh Sở đề cập thôi."
Dù sao thì khảo cổ học cũng không thể suy luận ra niên đại từ con số không. Thông thường, người ta sẽ xác định một phạm vi thời gian sơ bộ dựa trên đồ tùy táng, sau đó mới tiến hành phân tích và khai quật chi tiết để xác định chính xác hơn. Nhưng ở đây chỉ có một cái hố, trong hố chỉ có người chết. Đừng nói là cô với trình độ [Tinh thông khảo cổ sơ cấp], ngay cả chuyên gia khảo cổ hàng đầu đến đây cũng phải bó tay.
Lời cô nói ám chỉ đến giả thuyết của anh Sở: Trước thế kỷ 19, nhiệt độ trung bình cơ thể con người là trên 37 độ, nên biểu tượng nhiệt cảm này có thể đã được thiết kế dựa trên mức nhiệt độ trung bình của con người thời đó để đóng vai trò một loại dấu hiệu ẩn.
Nếu theo giả thuyết này, thì những bộ hài cốt này ít nhất cũng đã có từ hơn hai trăm năm trước.
"Thế còn hài cốt thì sao?" Xa Mạc Sở híp mắt hỏi.
Trương Lộc đáp: "Không được, không làm được."
Xác định niên đại xương người thuộc phạm trù nhân loại học thể chất và cần phải có thiết bị chuyên dụng. Trong điều kiện hiện tại thì khỏi bàn.
"Nhưng có thể không chỉ có mỗi hang động này có xác chết. Chúng ta có thể đợi đến khi ra ngoài, thử đào các hang động khác. Rất có thể đây là một quần thể mộ táng*, hoặc thậm chí là tổ mộ của dân làng bên dưới từ xa xưa." Cô ngẫm nghĩ. "Thực tế, từng có những quần thể mộ táng trong hang động."
("Quần thể mộ táng" là một thuật ngữ khảo cổ học chỉ một khu vực tập trung nhiều ngôi mộ, thường có những đặc điểm chung về hình thức, niên đại hoặc văn hóa. Thuật ngữ này nhấn mạnh đến tính tập trung và sự liên quan giữa các ngôi mộ trong khu vực đó.)
"Nếu vậy thì có thể hỏi dân làng về lịch sử làng để gián tiếp tìm hiểu nguyên nhân tử vong của những người này. Biết đâu sẽ có manh mối." Vân Quảng lên tiếng góp ý.
Đây cũng là một cách.
"Vậy trước hết, chúng ta kiểm tra thử xem hố này có phải tổ mộ không đã."
Dù không xác định được niên đại, nhưng ít nhất có thể kiểm tra xem tất cả những người trong hố có cùng chết vì 'rau mùi' không.
Lỗ Trường Phong đã nhảy xuống từ lâu. Gã cẩn thận né tránh các bộ hài cốt, chắp tay cúi đầu lầm rầm khấn vái:
"Các anh chị em cô dì chú bác, mong thứ lỗi cho tôi đường xa vạn dặm đến đào mộ của các vị. Oan có đầu, nợ có chủ, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ nhiệm vụ của Tổ Chức. Đây là tờ rơi của Tở Chức chúng tôi, nếu có gì muốn phản ánh, xin hãy tìm tổng đài trong giấc mộng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!