Chương 5: (Vô Đề)

Ngoài màn hình, cảnh quay đặc tả di chuyển ra xa.

Thời gian bắt đầu trôi qua, các đội viên đứng hai bên không phát hiện điều gì bất thường.

Cô y tá không biết từ lúc nào đã trở lại bình thường, bầu không khí nguy hiểm vừa rồi đã tan biến hoàn toàn, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi: "Khu nội trú không có sơ đồ chỉ dẫn các tầng, lát nữa sẽ có bác sĩ nội trú phụ trách dẫn các anh chị đến phòng bệnh. Trong thời gian nằm viện, xin hãy tuân thủ nghiêm ngặt chỉ định của bác sĩ, tích cực điều trị."

Bạch Tẫn Thuật gật đầu, nhận lấy giấy nhập viện mà cô y tá đưa cho, đeo vòng tay bệnh nhân rồi bước sang một bên.

Cậu không phải đợi quá lâu, sau khi mọi người làm xong thủ tục và chờ một lát, như cô y tá đã nói, một bác sĩ mặc áo khoác trắng bước đến.

"Các anh chị là nhóm bệnh nhân cuối cùng của sáng nay đúng không? Đi theo tôi." Bác sĩ vội vàng điểm danh, sau khi xác nhận đủ người liền dẫn họ đến thang máy khu nội trú, "Tôi họ Phương, cứ gọi tôi là bác sĩ Phương."

"Khoa xương khớp ở tầng sáu, khoa ngoại tổng quát ở tầng bảy, khoa ung bướu gộp chung tầng tám và chín, khoa tâm thần ở tầng mười. Trên giấy tờ của anh chị có ghi số phòng bệnh, người đông quá nên tôi không thể chỉ dẫn từng người được, anh chị đến tầng tương ứng rồi tự tìm phòng nhé."

"À, bác sĩ ơi" một cô gái tóc ngắn đột nhiên hỏi một câu khó hiểu, "chẳng lẽ chúng tôi không ở cùng tầng sao?"

"Đương nhiên là không rồi." bác sĩ Phương liếc nhìn cô ấy một cách lạ lùng: "các anh chị mắc bệnh khác nhau, không cùng khoa, làm sao có thể ở cùng tầng được."

Dương Bồi đã giết người trước khi phó bản bắt đầu, làm niềm tin lẫn nhau của các đội viên giảm đến mức thấp nhất, cả đội vốn đã hoang mang lo sợ, ai nấy đều căng thẳng tột độ. Nghe thấy câu này, mọi người vội vàng lật xem giấy tờ nhận được khi làm thủ tục nhập viện, quả nhiên, bệnh tình của họ khác nhau, khoa được phân chia cũng khác nhau.

Trong tình huống này, mọi người cũng chẳng còn lòng dạ nào mà đề phòng lẫn nhau nữa, ai nấy đều cầm tờ giấy lên bắt đầu so sánh các khoa phòng.

May mắn thay, không gian xa lạ này có vẻ vẫn chưa có ý định chia tách họ hoàn toàn, cả đội cùng nhau đối chiếu, phát hiện ra theo ra cơ bản các khoa đều chia theo từng khoa là 2 người.

Tuy không cùng phòng bệnh, nhưng có đồng đội cùng khoa vẫn tốt hơn là chẳng có ai.

"Mọi người đã xác nhận được tầng của mình chưa?" Bác sĩ Phương trông có vẻ khá vội vã, hắn ta nhấn nút thang máy, đúng lúc lên tiếng, "Xác nhận xong thì đi thôi, tôi chỉ chịu trách nhiệm xác nhận mọi người đến đúng tầng, mọi người tự tìm phòng bệnh, đừng có mà đi nhầm đấy."

Đột nhiên có một giọng nói vô cùng kích động, "Xin…Xin đợi chút đã!"

Những thành viên vẫn còn đang căng thẳng tột độ đồng loạt nhìn sang.

Trần Phi đứng yên tại chỗ, máu toàn thân dồn ngược lên não làm gã vô thức hét lên đầy kích động. Đến khi mọi người dừng bước nhìn sang, gã ta mới nhận ra mình đang run lẩy bẩy.

"Có ai……" Gã đảo mắt nhìn từng khuôn mặt, cố gắng gượng cười một cách cứng đờ: "Có ai vẫn chưa tìm được đồng đội cùng tầng không?"

Các thành viên nhìn nhau một cách khó hiểu, không ai trả lời.

"À, vậy mọi người ở tầng nào vậy...?" Vẻ mặt Trần Phi ngày càng cứng nhắc, nụ cười trên môi sắp không thể gượng nổi, "Chúng ta đều là thành viên đội thám hiểm, hay là lên lầu trao đổi thông tin với nhau trước đã."

"Tôi, tôi và chị này ở tầng mười, khoa tâm thần." Nữ sinh tóc ngắn hỏi đầu tiên hơi chút sợ hãi khi bị gã ta nhìn chằm chằm, cô ấy cúi đầu nhanh chóng trả lời.

"Tôi với người anh em này ở tầng bảy, khoa xương khớp." Lỗ Trường Phong vỗ vai Bạch Tẫn Thuật.

"Hai người chúng tôi thuộc khoa ung bướu." Hai thành viên cuối cùng trả lời với sắc mặt khá tệ.

Khoa ung bướu có hai tầng, tuy họ cùng khoa nhưng trớ trêu thay một người được phân ở tầng tám, một người ở tầng chín, lợi thế của việc lập đội gần như không có, không khỏi khiến người ta nghi ngờ đây có phải là trò đùa ác ý của không gian xa lạ này hay không.

Nhưng dù tệ đến đâu cũng không tệ bằng Trần Phi, khi nhữngđội viên khác trả lời, nụ cười trên mặt Trần Phi dần dần biến mất.

Sao lại thế này... sao lại không có ai cùng khoa ngoại tổng quát với gã.

Khoa phòng được phân theo cặp, sáu người trước mặt đều đã tìm được đồng đội của mình. Thế…Thế người được phân cùng gã chẳng phải chỉ có thể là Dương Bồi hả? Gã không giống những người mới không có bất kỳ thông tin gì ở đây, so với những người mới này, gã biết Dương Bồi là người như thế nào.

Trần Phi có một người bạn thanh mai trúc mã không thích học hành, lêu lổng suốt mười mấy năm, chưa tốt nghiệp cấp ba đã ra thành phố lớn làm thuê, sau đó nghe nói còn nghiện cờ bạc, vay nợ tín dụng đen mấy tỷ đồng, là giáo án tệ hại mà tất cả phụ huynh trong thị trấn nhỏ của họ dùng để dạy dỗ con cái, đến người nhà cũng không thèm nhận đứa con này.

Nhưng ai có ngờ đâu chưa được một năm, người bạn thanh mai trúc mã này đột nhiên không biết từ đâu phất lên, kiếm được hàng mấy trăm triệu, còn mở được công ty, hoàn toàn thay đổi thành sếp lớn nổi tiếng khắp vùng, ngay khi mọi người đều đỏ mắt ghen tị với cái gọi là "cơ hội ở thành phố lớn", người bạn thanh mai trúc mã lại mơ mơ màng màng nói với Trần Phi khi say rượu rằng, số tiền này của anh ta tất cả đều không phải kiếm được từ việc kinh doanh.

Anh ta đã gia nhập một Tổ Chức gọi là đội Tiên Phong, số tiền đó là trải qua vô vàn việc chín chết một sống mới đổi được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!