Chương 49: (Vô Đề)

[Cậu có chơi game không? Có chơi nhân vật hồi máu không? Có biết năng lực cố định của Lỗ Trường Phong có ý nghĩa gì không? Nó tương đương với việc dù mất bao nhiêu máu cũng có thể hồi đầy trong một lần. Đây là cấp thần chắc chắn luôn rồi. Người phía trước đã đầu tư mấy dự án cao cấp vậy, mắt nhìn cao quá ha?]

[Lần đầu tiên thấy có người nói năng lực trị liệu "cũng được xem là thần cấp", hiếm có ghê.]

Bên trong hang động, mồ hôi lạnh trên mặt Giang Kim Minh đã vơi bớt, hắn đứng dậy thử bước vài bước.

Năng lực cố định của Lỗ Trường Phong thực sự quá thần kỳ. Cái chân phải vừa nãy còn không thể cử động, bây giờ chẳng khác nào lúc chưa bị thương. Nếu không phải tinh thần vẫn còn lưu lại chút ảo giác đau đớn, Giang Kim Minh thậm chí không thể tin nổi rằng chỉ vài phút trước hắn còn không thể đi lại.

Âm thanh bên ngoài hang nhỏ đi một chút, Lý Nhân ra xem thử rồi nhún vai trở lại: "Vẫn chưa dừng đâu."

Trận sạt lở không chỉ cuốn theo bùn đất và đá mà còn kéo cả thảm thực vật trên núi xuống. Không ít cây bị đập gãy ngang, lăn xuống cùng với đá tảng, chồng chất lộn xộn bên dưới.

"Mưa vẫn còn rất to," Gã tiếp tục nói, "dù chút nữa sạt lở có kết thúc thì e rằng chúng ta cũng không dễ ra ngoài."

Đường vốn đã khó đi, nếu vẫn còn mưa lớn, không chừng sẽ có một "Giang Kim Minh thứ hai" trượt ngã.

Thay vì mạo hiểm, tốt hơn là cứ ở yên trong hang chờ dân bản địa đến cứu. Ít nhất thì như vậy cũng an toàn, mà với thân phận "sinh viên điều tra dự án du lịch địa lý" hiện tại của bọn họ, cách làm này cũng hợp lý.

"Vậy nhóm lửa đi." Vân Quảng chủ động đề xuất. "Nhiệt độ trong núi thấp, chúng ta vừa dính mưa xong, đừng để bị cảm lạnh."

Mọi người đều đồng tình với ý kiến này.

Trong hang đương nhiên không có nhánh cây hay thứ gì dễ cháy, bên ngoài thì mưa xối xả, gỗ bị cuốn xuống theo sạt lở cũng ướt đẫm, không thể dùng được. May mà trong kho hàng của tổ chức không có nhiều kỳ tích cấp thần, nhưng mấy thứ lặt vặt thế này thì dư sức.

Vân Quảng thành thạo chất một đống củi nhỏ, dùng bật lửa châm lên. Mọi người lập tức xúm lại, Quản Hồng Nhạn thậm chí còn thả tóc xuống, định hong khô một chút bằng hơi ấm từ lửa.

"Anh Sở?" Giữa lúc ai nấy đều tụ tập quanh lửa, Xa Mạc Sở lại bất động. Lỗ Trường Phong quay đầu nhìn, khó hiểu hỏi: "Anh Sở không sưởi à?"

"Không." Giọng Xa Mạc Sở lười nhác. "Nhiệt độ cao quá."

Lỗ Trường Phong: "Hả? Tôi thấy vừa ấm mà?"

Gã thậm chí còn cảm thấy đống lửa này cháy chưa đủ mạnh.

Xa Mạc Sở nhìn gã như nhìn một tên ngốc: "Tôi giữ thân nhiệt ở mức 25 độ."

Cậu nói: "Tôi là động vật máu lạnh."

Dưới ánh mắt nhắc nhở của cậu, Lỗ Trường Phong mới chợt nhớ ra một chuyện.

Thân nhiệt của anh Sở đúng là luôn lạnh hơn người bình thường.

Nhưng gã vẫn luôn cho rằng đó là do thể chất hàn, chưa bao giờ nghĩ đến khả năng liên quan đến động vật máu lạnh.

Trong ánh lửa lập lòe, cậu trông vô cùng lạc lõng giữa mọi người, tựa vào vách đá lạnh băng của hang động. Áo khoác dính ướt dán chặt lên da, nhưng dưới ánh lửa lại phản chiếu một thứ sắc màu huyền ảo.

"Thế nên, đống lửa này đối với tôi mà nói quá nóng." Xa Mạc Sở nửa khép mắt lại. "Bây giờ thế này mới vừa đủ."

Cậu nghiêng người dựa vào vách hang, bắt đầu chợp mắt.

Sáu người còn lại ngồi quanh đống lửa, nhỏ giọng trao đổi thông tin về nơi này. Trong ánh sáng cam ấm áp, khung cảnh này bỗng có một nét dị thường nhưng lại có phần ấm áp.

Hiển nhiên, đám người trên màn hình cũng có chung cảm nhận:

[Có phải tôi bị ảo giác không, sao lại thấy một chút ấm áp trong một dự án Cthulhu thế này?]

[Xét theo góc độ học thuật, đó là vì sự khao khát ánh lửa trong gen của con người đã gửi tín hiệu an toàn đến não bộ của bạn.]

[Xét theo góc độ hình ảnh, đúng là khá ấm áp thật.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!