Chương 45: (Vô Đề)

"Vậy còn Giang Kim Minh," Cô cau mày, rõ ràng vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng mình vừa vào đây ngày đầu tiên đã phải chết, "Giang Kim Minh xuất hiện hôm qua, vậy có nghĩa là anh ấy chết vào hôm qua. Tôi xuất hiện hôm nay, vậy tôi sẽ chết hôm nay? Hơn nữa, cái chết này còn là một kết quả không thể tránh khỏi, dù làm gì cũng sẽ xảy ra?"

Giang Kim Minh thấu hiểu mà gật đầu.

Tất Vũ hít sâu một hơi: "Vậy chết rồi thì sao?"

"Lại tỉnh dậy… là đến ngày tiếp theo." Giang Kim Minh chia sẻ kinh nghiệm của mình.

"Nhưng cũng không phải là tử cục*, chỉ cần trước ngày cuối cùng tìm ra toàn bộ quy tắc thì có thể rời đi." Vân Quảng lên tiếng trấn an Tất Vũ.

(*Tử cục []: tình huống không có lối thoát, không thể xoay chuyển.)

"Được thôi…" Bì Vũ tuyệt vọng lắc lắc đầu, "Vậy giờ phải làm gì? Có manh mối gì không?"

"Những ngày trước gần như không ai tìm thấy bất kỳ manh mối nào, nhưng thuộc tính cố định của cô rất hữu ích đối với chúng tôi," Vân Quảng nói, "Nhưng chờ chút, cô mới vào đây hôm nay nên không biết, mấy ngày trước chúng tôi đều tỉnh dậy trong căn nhà trệt dưới chân núi. Nói cách khác, hôm nay chúng ta đổi địa điểm thức dậy, vậy chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước."

"Chấp niệm của cô ấy là [Người mù]," Quản Hồng Nhạn giải thích với Lỗ Trường Phong, "Thuộc tính cố định là "Bạn đã phát hiện ra điểm then chốt." Có cô ấy ở đây, chúng ta sẽ dễ dàng tìm thấy manh mối quan trọng hơn, nên phải tranh thủ thời gian. Nếu một lát nữa Tất Vũ chết, quá trình thám hiểm sẽ trở nên vô cùng khó khăn."

Cũng chính vì thuộc tính này mà cô ấy mới có thể vào không gian cao cấp. Với đội tiên phong, loại thuộc tính cố định như thế này chẳng khác nào được trời ban ân huệ.

Nói đi cũng phải nói lại, so với không gian trung cấp và thấp cấp—nơi phần lớn thành viên đều là blingbox không rõ năng lực, thì trong không gian cao cấp, sự phân công của đội ngũ gần như hoàn hảo.

Xa Mạc Sở là một lão làng trong không gian Cthulhu, quen thuộc với rất nhiều quy tắc, có thể tối đa hóa khả năng tránh cho cả đội bị tụt San ngay khi vừa bước vào, đóng vai trò bảo hiểm cho tất cả mọi người.

Không rõ ai đã mời Vân Quảng vào, nhưng khả năng phân tích và quản lý của anh ấy rất mạnh. Các thành viên cao cấp trong đội đều rất tôn trọng anh ấy. Chỉ cần có anh ở đây, mọi cuộc thám hiểm thường sẽ trật tự  hơn rất nhiều.

Về chiến lực của Quản Hồng Nhạn thì khỏi bàn, thuộc tính thần cấp [Không ăn rau mùi] là vũ khí tối thượng của lần thám hiểm này.

Còn về Tất Vũ, cô ấy còn khó mời hơn cả Vân Quảng. Dù sao thì thuộc tính cố định [Người mù] đối với việc khám phá quy tắc chẳng khác nào hack game vậy.

Có bài học từ ngày hôm qua với trường hợp của Giang Kim Minh, tất cả mọi người đều hiểu rằng cái chết là không thể tránh khỏi. Cho dù Tất Vũ không chết vì "rau mùi", cô ấy cũng sẽ chết vì một thứ khác.

Vân Quảng nhanh chóng mở ra phép màu chặn âm thanh, mọi người bắt đầu một vòng tổng hợp thông tin.

Giang Kim Minh và Tất Vũ, những người đến sau, hầu như không cung cấp được manh mối gì hữu ích. Cơ bản vẫn là sáu người đã có mặt ngay từ đầu chia sẻ những gì họ biết.

"Khi chúng ta lên núi vào ngày đầu tiên, tài xế có nói rằng vài ngày trước chúng ta ở trong hang động này đúng không? Hẳn là đang nói về khoảng thời gian này," Vân Quảng mở đầu, "Điều đó có nghĩa là kể từ hôm nay trở đi, có lẽ chúng ta sẽ ở trong những chiếc lều này."

"Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra mới khiến đội điều tra phải rời khỏi hang động. Dù sao, từ ngôi làng dưới chân núi lên đây, tính cả thời gian đi bộ, cũng phải mất hơn hai tiếng. Nếu xét về mặt hiệu suất, ở lại dưới đó không phải là lựa chọn tốt."

"Vậy thì chắc chắn đã có một sự kiện nào đó khiến đội điều tra phải chuyển xuống ở trong nhà dân dưới chân núi."

Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý.

Quản Hồng Nhạn bổ sung: "Tài xế hôm đó còn nói thầy Mã rất cởi mở, nhưng khi họ lên đây tiếp tế thì thầy lại rất lạnh nhạt. Điều đó chứng tỏ trong khoảng thời gian này, đội điều tra dù ở trong hang động nhưng vẫn giữ liên lạc với ngôi làng bên dưới."

"Đúng rồi, còn một chuyện nữa," Vân Quảng được cô nhắc nhở, "Hôm nay thầy Mã quả thực có chút kỳ lạ. Không nói đến chuyện hôm qua thầy ấy tức giận khi chúng ta đổi nhóm, chỉ xét từ hôm kia thôi, thầy ấy vốn là người cực kỳ hòa đồng. Hai hôm trước, đến giờ ăn thầy còn chủ động nấu canh cho chúng ta. Nhưng hôm nay, rõ ràng là có gì đó khác."

Mọi người cùng nhìn theo hướng anh chỉ. Quả nhiên, chiếc nồi nhỏ mà mỗi bữa ăn đều được thầy Mã dựng lên giờ vẫn bị bỏ mặc trên bàn, còn bản thân thầy thì ngồi đó, đôi mắt vô cảm nhìn về phía họ.

"Đúng là trông lạnh nhạt thật," Trương Lộc khẽ thì thầm, "Sao có cảm giác hắn nghe thấy chúng ta nói gì ấy nhỉ?"

Bởi vì thực sự là hắn nghe thấy mà.

Bạch Tận Thuật cười nhạt trong lòng. Trong mắt mọi người, thầy Mã có vẻ lạnh lùng, nhưng dưới đôi mắt của cậu thì hắn ta chẳng khác nào một thực thể hoàn toàn khác—hay nói đúng hơn, một vị thần.

Hoài Gia Mộc ngồi trên bàn, ánh mắt cao ngạo đánh giá bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!