Chương 109: (Vô Đề)

[Wow ——]

[Chuyện gì thế này?]

[Người làm việc ở tập đoàn họ Ân sinh ra đều là những đứa trẻ giống hệt nhau à? Ân thị đang lợi dụng cơ thể nhân viên để tiến hành thí nghiệm gì đó sao?]

[Nghe vậy thì có vẻ như việc Tiểu Triệu gặp cô ấy cũng là chuyện được sắp đặt trước nhỉ……]

[Tiểu Triệu bây giờ vẫn còn là người bình thường chứ?]

[Khó nói lắm…… Dù sao thì từ khi bước vào không gian kỳ lạ này, tụi mình cũng chưa gặp thứ gì quá lạ dị hình cả, ngay cả đứa trẻ kia, nhìn bề ngoài cũng không thể nói là không bình thường được đúng không?]

[Công nhận, mấy con quái vật trong phó bản này vẫn khá thân thiện với khán giả đấy, cho đến giờ cũng chưa có thứ gì ghê tởm xuất hiện.]

[Phải nói thật, đứa trẻ đó vẫn khá đáng sợ…… Trong tiềm thức, khi biết nó không phải con người thì hiệu ứng thung lũng kỳ lạ (uncanny valley) bắt đầu xuất hiện, thà nhìn thấy một đống thịt máu bầy nhầy bám vào mặt còn hơn.]

[Anh Tiều ơi lính đánh thuê của anh đâu rồi, cứu mạng với, tôi cần cảm giác an toàn từ việc áp chế bằng hỏa lực ——]

[Lính đánh thuê đang trên đường tới……]

Trong màn hình, tay Quản Hồng Nhạn run lên, suýt nữa làm rơi đứa bé trong lòng xuống đất.

Cô cảm thấy đứa trẻ trong lòng mình chẳng khác nào củ khoai nóng bỏng tay, ôm thì không xong, ném cũng không được, chỉ có thể cứng đờ người ra nhìn chằm chằm đứa bé mềm mại thơm tho ấy.

Người phụ nữ ngồi trên sofa trước mặt không còn giữ được vẻ bình tĩnh và sắc bén như lúc nãy nữa. Đôi mắt đỏ hoe, nhìn đứa trẻ trong lòng Quản Hồng Nhạn như thể đang nhìn một con quái vật đáng sợ, tay bám chặt lấy mép bàn trà, thân thể lảo đảo như sắp sụp đổ đến nơi.

"Tôi đã sinh ra một… con quái vật." Chị ta nói.

Giọng chị nghèn nghẹn, như thể đang cố kìm nén cảm giác buồn nôn.

Và thực sự, chị đã nôn.

Chỉ là… không nôn ra được thứ gì.

Vợ Tiểu Triệu cúi gập người xuống bàn trà, nôn khan mấy tiếng dữ dội. Cả gương mặt trắng bệch, chỉ có vành mắt là đỏ ngầu, ánh nhìn gắt gao khóa chặt vào đứa trẻ trong lòng Quản Hồng Nhạn.

Đứa bé vẫn chẳng biết gì, còn nở một nụ cười đáng yêu.

Vợ Tiểu Triệu theo phản xạ định hét lên, nhưng chị ta nhắm mắt lại, hít sâu vài cái, vẫn không thể trấn tĩnh lại được, chỉ có tiếng nôn khan càng lúc càng kịch liệt.

"Chị không sao chứ?" Phương San San vội bước tới đỡ lấy chị ấy, "Thư giãn một chút nào, chị có muốn uống ít nước hay ăn gì không?"

Vợ Tiểu Triệu rúc vào ghế sofa, thở hồng hộc, toàn thân toát lên sự kháng cự dữ dội: "Tôi không sao, tôi ổn."

Bạch Tẫn Thuật liếc mắt ra hiệu cho Quản Hồng Nhạn, nhận lấy đứa trẻ nóng bỏng tay kia, nhỏ giọng nói: "Cô đi xem thử tình hình của cô ấy."

Quản Hồng Nhạn thở phào nhẹ nhõm khi đứa trẻ kỳ quặc kia được đưa đi, như được đại xá. Cô lập tức ngồi xuống bên cạnh Phương San San, cùng nhau nhẹ giọng an ủi vợ Tiểu Triệu.

Bạch Tẫn Thuật bế đứa trẻ quấn trong tã lót nhạt màu, đối mặt với nó.

Bế trẻ con thì không khó, cậu cũng từng học qua lúc đóng phim trước kia. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bế một sinh vật không rõ danh tính khoác lên vẻ ngoài trẻ sơ sinh.

Da của đứa trẻ mới sinh mềm mại và mịn màng. Cậu thả một tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má nó.

Ấm áp và mềm mại.

Có vẻ đây đúng là một sinh vật sống. Hoặc nếu không phải là con người, thì cũng là sinh vật đẳng nhiệt vừa mới sinh ra, hoặc một cá thể mô phỏng rất đạt chuẩn.

Đứa trẻ bị chạm vào má, khúc khích cười nhỏ, đưa tay ra túm lấy ngón tay của Bạch Tẫn Thuật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!