Chương 106: (Vô Đề)

Trong khung cảnh đó, Lỗ Trường Phong như bị đứng hình hoàn toàn, Quản Hồng Nhạn kéo gã ta xuống khỏi cửa sổ, rồi cầm hai sợi dây thép nhỏ gỡ từ hoa giả ra, chưa đến ba nốt nhạc đã mở được cửa phòng giám đốc.

Lỗ Trường Phong: …

"Chị Nhạn," Gã nói đầy chân thành, "Sao chị không nói sớm là biết mở khóa?"

Quản Hồng Nhạn cũng rất thật lòng: "Cậu có hỏi đâu!"

Trước đây không có tình huống nào cần đến kỹ năng này, ai mà ngờ phản ứng đầu tiên của Lỗ Trường Phong khi thấy cửa khóa lại là trèo từ bên ngoài vào!

Phòng giám đốc vừa mở ra, cảnh vật bên trong khá lộn xộn, trên bàn trà trước ghế sofa vương vãi không ít tài liệu linh tinh. Quản Hồng Nhạn đi tới sờ thử cốc giấy trên bàn trà:

"Nước vẫn còn ấm."

Xem ra người vừa mới rời đi không lâu.

Cô đi một vòng quanh phòng, cẩn thận không đụng vào bất kỳ đồ vật nào. Bên kia, Bạch Tẫn Thuật thì đang ngồi xổm cạnh bàn trà, trầm tư suy nghĩ.

"Tiều Hựu Càn? Đi rồi à?" Quản Hồng Nhạn nhìn quanh một vòng, không thấy manh mối nào ngoài cốc nước còn ấm, đành quay đầu chuẩn bị rời đi.

Nếu theo suy luận trước đó, tiền bối phòng tài vụ chưa rời khỏi tòa nhà tổng bộ, thì chỉ có thể đang ở một tầng nào đó phía trên. Còn là phòng làm việc của tổng giám đốc hay phòng tiếp khách thì phải lên đó mới biết.

"Tiều Hựu Càn?" Cô lại gọi một tiếng.

Tiều Hựu Càn đang quay lưng lại, ngồi xổm bên bàn trà, nghiên cứu chiếc cốc giấy.

"Cậu nhìn gì vậy?" Quản Hồng Nhạn thấy kỳ lạ.

"Cốc giấy." Tiều Hựu Càn trả lời gọn lỏn.

"Người rời đi cuối cùng ở đây, ngoài tiền bối phòng tài vụ và giám đốc, còn có một người nữa."

"Hả?" Quản Hồng Nhạn cũng nhìn về phía cái cốc, "Sao cậu biết?"

Lỗ Trường Phong cũng ghé lại gần.

"Vì cái cốc này," Bạch Tẫn Thuật chỉ vào chiếc cốc, "Cô thấy gì?"

"Một cái cốc?" Quản Hồng Nhạn ngơ ngác.

"Không, là vết son môi," Bạch Tẫn Thuật đứng dậy, "Cái cốc này không phải của vợ Tiểu Triệu."

Cậu khẽ dùng móng tay chạm nhẹ vào vết son trên miệng cốc, rồi quẹt ra khăn giấy: "Là son, mã màu 999."

Với tư cách diễn viên, mấy mã son này cậu quá quen thuộc.

Mà màu 999 – màu son đỏ cổ điển, đến người trong giới ít dùng mỹ phẩm cũng biết.

"Giả sử bây giờ cô là một sản phụ chưa hết cữ, chồng thì mất tích, cô đến một nơi mà biết chắc có điều khuất tất để đòi lại công bằng, cô còn tâm trạng trang điểm không? Hay nói cách khác, cô có hứng đánh một lớp son đỏ rực như vậy không?"

Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu nhìn Quản Hồng Nhạn, nhướng mày khi thấy vẻ mặt cô dần chìm vào suy tư.

[Vãi, cậu ấm phân tích kỹ thế.]

[Nói vậy cũng đúng thật, tình huống đó sao còn tâm trí mà trang điểm.]

[Còn là màu 999 nữa chứ, ai lại chọn son này lúc đó cơ chứ?]

[Không phải chứ, trọng điểm chẳng lẽ không phải là làm sao Tiều Hựu Càn lại nhận ra đây là màu 999 sao? Anh Tiều, anh không còn là trai thẳng nữa đấy chứ? Trai thẳng sao mà lại nhận ra màu 999 chứ?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!