Trans: Thuỷ Tích
Sau khi tốt nghiệp, Trình Miên vào làm ở một công ty nhỏ, chuyên về kỹ thuật mạng.
Lúc tìm việc, cậu cũng từng suy nghĩ vào các tập đoàn lớn nhưng kinh nghiệm làm việc trống trơn, còn bị trễ mất mấy năm vì học cao học, cũng không phải sinh viên mới ra trường, chẳng có ưu thế gì, phỏng vấn mấy nơi đều gặp phải trắc trở.
Bùi Túng Chi có nhiều mối quan hệ trong ngành này, từng giới thiệu cậu cho vài công ty quen biết, bên kia cũng nể mặt. Nhưng sau khi vào làm, Trình Miên phát hiện công việc không như mong đợi, không ai giao việc cho cậu, chỉ khi nào họp mới gọi cậu, giữa đồng nghiệp với nhau cũng rất kì lạ cho nên làm được vài ngày vẫn quyết định xin nghỉ.
Không thất vọng là nói dối nhưng cậu lấy lại tinh thần rất nhanh, lại nộp hồ sơ vào vài công ty nhỏ trông cũng không tệ lắm, cuối cùng chỉ có công ty này chủ động liên hệ lại.
Tuy lương thấp nhưng phúc lợi cũng ổn. Ông chủ trẻ tuổi xấp xỉ cậu, họ Tần, tên rất hay, gọi là Thiếu Du. Anh ta không ra vẻ, bảo mọi người cứ gọi thẳng tên hoặc gọi là Tiểu Tần là được. Nhưng ai cũng quen gọi anh ta là "anh Tiểu Tần" hoặc "sếp".
Ông chủ là con nhà giàu, sau khi tốt nghiệp không muốn nối nghiệp gia đình, quyết định tự khởi nghiệp. Thất bại không biết bao nhiêu lần nhưng càng thất bại càng kiên trì, cuối cùng vào hai năm trước cũng lập nên công ty hiện tại, nghe nói phải dùng không ít "chiêu trò" mới chuyển lỗ thành lời.
Tuy quy mô công ty không lớn, cả nhân viên kỹ thuật lẫn lễ tân chỉ hơn mười người nhưng đồng nghiệp đều rất dễ mên. Trình Miên mau chóng hòa nhập với mọi người, tối về còn hay kể cho Bùi Túng Chi nghe về mấy đồng nghiệp trong công ty.
Chẳng hạn như thực tập sinh mới là một cô gái lanh lợi tháo vát, nói không với nấu xói nội bộ và tăng ca, dù là đối tác cũng phải dẹp sang một bên. Chẳng hạn như sư phụ dạy cậu là một ông chú trung niên lúc nào cũng cười ha hả, kỹ thuật giỏi lại rất kiên nhẫn, sở thích lớn nhất là khoe ảnh con gái trên vòng bạn bè. Chẳng hạn như dì lao công thích làm đồ ăn vặt cho mọi người, hại cậu dạo này béo lên gần hai ký.
Còn nói tới ông chủ của mình, mỗi lần nghe anh ta kể những khó khăn khi gây dựng sự nghiệp thì Trình Miên đều rất khâm phục.
"Thật sự là một nguời rất chăm chỉ, ngày nào cũng đeo ba lô đi bàn công việc, cảm thấy tụi em như con sâu gạo được anh ta nuôi vậy."
Dù Bùi Túng Chi chẳng có hứng thú nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Chỉ khi nghe tới câu "con nhà giàu tự khởi nghiệp" thì ánh mắt mới trở nên quái lạ.
Trình Miên cho rằng anh không tin.
Bùi Túng Chi bình tĩnh phân tích: "Kỹ thuật mạng không phải cứ có đơn là có thể khởi nghiệp được. Sư phụ của em có mười năm kinh nghiệm trong nghề, sao lại tới làm trong công ty nhỏ?"
"Có lẽ thấy công ty lớn quá bon chen lại áp lực nhiều?"
"Cũng không loại trừ khả năng đó. Nhưng sư phụ của em đang ở độ tuổi phải nuôi gia đình, rất cần tiền, vậy sếp em trả cho ông ấy bao nhiêu tiền một năm?"
Trình Miên nói một con số.
Bùi Túng Chi: "Dựa theo kinh nghiệm của ông ấy, Bùi thị có thể trả gấp hai mươi lần."
Nếu có công ty lớn mời với mức lương đó, không thể nào không lung lay được.
Trình Miên há miệng, ngay cả bản thân cũng không chắc lắm nói: "Có lẽ là sự cố gắng và chân thành của ông chủ làm ông ấy rung động?"
Bùi Túng Chi mỉm cười: "Cũng có thể là vậy."
Trình Miên: "..."
Sau đó, cậu bắt đầu quan sát tình hình vận hành của công ty.
Đúng là bất thường thật, mỗi lần công ty họ sắp hết tiền trả lương là lại bất ngờ có đơn hàng rơi xuống.
Cô bé thực tập nói chắc như đinh đóng cột: "Ông trời không tuyệt đường sống của dân làm công ăn lương! Ông chủ chúng ta nhất định có hào quang may mắn dính vào người, em nói thật đấy!"
Cho đến một ngày nọ, ông chủ gọi điện thoại, cửa văn phòng không đóng kín, giọng nói to rõ xuyên qua cửa truyền khắp cả văn phòng...
"Ba ơi, chia ít đơn hàng cho công ty con trai ba đi, công ty đói nữa rồi."
Văn phòng: "..."
Từ đó, hình tượng con nhà giàu lập nghiệp hoàn toàn sụp đổ.
Trình Miên chết lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!