Chương 96: (Vô Đề)

Trans: Thuỷ Tích

Hôm xuất viện là một ngày đẹp trời. Thành phố Kính mấy ngày liền âm u, cuối cùng cũng hửng nắng, mây đen tan đi để lộ ra bầu trời xanh thẳm.

Bây giờ Trình Miên vẫn chưa được vận động mạnh, cậu bước chậm rãi tới bên cửa sổ.

Trên bãi cỏ bệnh viện nở rộ những bông hoa nhỏ màu tím không rõ tên, vây quanh mọc thành từng cụm, dưới ánh nắng trông rất dễ thương.

Nằm viện lâu ngày nên rất nhiều đồ đạc, Bùi Hề còn từ trường về phụ giúp một tay.

"Tiểu Miên, có cần cái gối đầu này nữa không? Mang về có bị dính vi khuẩn không?"

"Tiểu Miên, đây là thuốc Tây hay thuốc Bắc vậy, không thấy ghi gì cả? Quầy thuốc số hai là ở đâu?"

"Chiếc xe lăn này gấp lại thế nào, công nghệ cao quá vậy?"

Hỏi hết cái này tới cái kia, nhìn ra là muốn giúp lắm nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, Bùi Túng Chi chê cậu ta vướng víu, lạnh lùng đuổi xuống bãi đậu xe chờ.

Bùi Hề: ...

Tủi thân.

Ra khỏi bệnh viện đã là giữa trưa, về đến nhà cũng vừa đúng giờ cơm. Bà nội nấu rất nhiều món ngon, tảng đá đè nặng trong lòng bao năm cuối cùng cũng đặt xuống, bà là người vui mừng nhất.

Ăn xong, Bùi Hề mời Trình Miên qua nhà mình chơi. Lúc đó Trình Miên mới biết, sau khi cậu nhập viện thì Bùi Hề cũng dọn ra ngoài sống. Lý do đưa ra là không chịu nổi ông anh trông coi quá chặt, nửa đêm chơi game cũng bị mắng, cho nên ra riêng cho khỏe.

Trình Miên không ngốc, cậu biết Bùi Hề sợ làm phiền bà nội và mình nghỉ ngơi. Tuy cậu và Bùi Túng Chi không có quan hệ trên pháp luật nhưng sống chung rồi cũng xem như người nhà, thế nên Bùi Hề không tiện ở cùng nữa.

Nhà mới ở ngày tầng dưới, đi lại rất tiện.

Trình Miên rất tò mò, nghỉ ngơi xong lập tức đi xuống tham quan.

Phải nói sao nhỉ, nhìn vào là biết chỗ ở của một nam thanh niên độc thân. Phòng khách trải thảm lông dùng để nằm chơi game, cửa các phòng mở toang, còn dành riêng một phòng làm phòng chơi game nữa.

Mọi thứ trông chẳng có vấn đề gì, cho đến khi bước vào nhà bếp.

Sạch sẽ như nhà mẫu ban đầu.

Nồi niêu chén bát thì không có nồi, củi gạo dầu muối thì không có gạo, ăn cơm đều nhờ cứu trợ từ tầng trên.

Trình Miên sững người tại chỗ, chợt cảm thấy đau lòng và áy náy.

Bùi Hề: "Mua lại nhà cũ mua á, chủ cũ cần bán gấp nên giá siêu hời, 5 triệu là mua được rồi! Anh tôi mua cho đấy, trả hết một lần!"

Trình Miên: "..."

Toàn bộ đau lòng tan thành mây khói ngay tại khoảnh khắc này.

Nghèo nàn khiến cậu không thể bày ra gương mặt vui vẻ được.

Còn gặp lại Ngốc Ngốc đã lâu không thấy. Sau khi Bùi Hề dọn ra đã đón nó từ nhà ông nội Bùi về. Giờ đứa nhỏ nghịch ngợm phá phách bỗng trở nên bám người, cứ quanh quẩn dụi vào chân Trình Miên không ngừng kêu meo meo, trông vô cùng tội nghiệp.

Trình Miên chơi với nó một lúc. Vì bà nội bị dị ứng lông mèo nên chưa thể mang nó về, may là bây giờ ở gần nên muốn thăm nó cũng tiện.

Cậu cứ ở phía dưới không chịu về, chẳng bao lâu sau, Bùi Túng Chi đã tới bắt người.

Trình Miên oán trách: "Em có mất tích đâu chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!