Chương 38: (Vô Đề)

Trans: Thuỷ Tích

Trình Miên nghĩ hoài cũng không hiểu, tại sao một đứa nhỏ lại có thể nhớ rõ ngày người chết đến vậy.

Nhưng lúc cảnh sát khám nghiệm người chết, một câu buột miệng ngày 30 tháng 11 đã để lại dấu ấn thật sâu trong đầu cậu.

Lúc xác chết được phát hiện, trời đã sáng. Ông nội và bà nội dắt cậu đứng trên bờ, dùng tay bịt mắt cậu lại.

Thật ra không có bịt quá chặt, theo giữa kẽ ngón tay khô gầy già nua, cậu thấy pháp y đắp vải trắng lên mặt đất.

Xung quanh thảo luận sôi nổi, cảm nhận được cả người ông bà cụ run lên.

Rất tò mò, khi ấy không có sợ hãi, phản ứng *****ên lại là cậu sẽ không bị đánh nữa, mà mẹ cũng sẽ không còn khóc nữa.

Ngẫm lại thời điểm đó, cậu trong mắt người ngoài chính là máu lạnh.

Ba ruột qua đời có đau lòng không?

Có lẽ là có. Nhưng cậu chưa từng cảm nhận được thứ gọi là tình thương của ba nên rất khó có loại cảm xúc này.

Có lẽ từng có. Nhưng không nhớ rõ.

Nghe bà nội nói, năm cậu mới sinh ra vẫn rất được yêu thương. Gã đàn ông từ công trường về sẽ tắm rửa trước, rồi thay bộ đồ thơm tho, sau đó mới vào phòng bế cậu.

Hôn một cái, lại vụng về học thay tã lót.

Có lẽ là từng có quãng thời gian tốt đẹp này cho nên mẹ cậu mới không bỏ đi, vẫn luôn gửi gắm hy vọng còn có thể quay lại như trước kia.

Nhưng con người ấy mà, kiên nhẫn và hy vọng luôn có điểm cuối.

Dưới sự bạo lực cùng tra tấn vô tận, đột nhiên xuất hiện một người dùng mọi cách quan tâm và yêu thương mình, thậm chí có thể cứu vớt mình ra khỏi dầu sôi lửa bỏng, vì thế mới rời đi mà không hề chùn bước.

Có lẽ bà ta quá muốn thoát khỏi, cho nên đành lòng vứt bỏ đứa con.

Bà ta không thể dắt theo, cũng không rảnh lo.

***** thổ lộ hết ra vô cùng mãnh liệt nhưng Trình Miên vẫn cẩn thận kiềm chế.

Vân Trình Phong Miên: Khi còn nhỏ, tôi từng trải qua một quãng thời gian không quá tốt đẹp. Một chút chuyện không làm tốt sẽ bị đánh cho nên đành phải chậm rãi một chút, tuy sẽ bị chửi vài câu nhưng tốt hơn là bị đánh.

Mỗi ngày sống trong thấp thỏm lo sợ. Khi gã đàn ông vươn tay đòi tiền, không ai cho sẽ đặt dao lên cổ cậu, dùng cậu làm uy *****.

Gã đàn ông khùng điên không sợ hãi thứ gì, bị ông bà nội dạy bảo, ngay cả người già cũng đánh luôn, vật dụng trong nhà cũng phải mua mới liên tục.

Nhưng đoạn này không nói.

Vân Trình Phong Miên: Trẻ con không làm được gì, cho nên muốn mau lớn lên.

Vân Trình Phong Miên: Lén uống thuốc của bà nội, cho rằng sẽ lập tức cao lớn.

Trình Miên nhớ tới hành động ngu ngốc khi đó của mình, ngay cả bản thân cũng không nhịn được cười.

Vân Trình Phong Miên: May mà mạng lớn.

Nhưng quá gian nan, những ngày tháng như vậy không biết phải kéo dài bao lâu, có sức mạnh để phản kháng thì tốt rồi.

Có lẽ ông trời cũng không nhìn được nữa, giúp cậu một tay.

Vân Trình Phong Miên: Sau lại người đó đã chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!