Chương 37: (Vô Đề)

Trans: Thuỷ Tích

Hôm nay, Trình Miên nhận được điện thoại từ chú họ, hỏi cậu khi nào qua nhà ăn cá.

Lúc trước, chú cũng giục mấy lần nhưng cậu ngại tới nhà làm phiền, tìm đủ cớ để từ chối.

Nhưng hôm nay chú càng kiên trì, có chiều hướng nếu cậu không đồng ý sẽ không cúp máy.

Còn nói giỡn: "Nếu không ăn, con cá này cũng không nuôi nổi nữa rồi."

Trình Miên không còn cách nào, đành phải đồng ý.

Ngại đi tay không, cậu chuẩn bị tới siêu thị mua chút đồ.

Ra cửa, thấy băng rôn cùng trang trí hình trái tim đông đảo trên cửa hàng bên đường, mới biết ngày của mẹ tới rồi.

Cậu chợt nhớ lại, khi trước Hề Tưởng Sự Thành có nhắc tới quà tặng mẹ gì đó.

Cửa hàng đẩy ra đủ loại hoạt động cho nên trên đường có thêm rất nhiều người phát tờ rơi quảng cáo, thấy người trẻ tuổi hoặc là trẻ con đi dạo với ba mẹ đều tiến lên đẩy mạnh tiêu thụ.

Ngay cả Trình Miên cũng bị dúi mấy tờ trong ngực. Cậu gấp lại gọn gàng rồi nhét vào túi áo, lễ phép từ chối mới đi thẳng tới siêu thị.

Gặp đúng dịp cuối tuần, siêu thị đông nghìn nghịt người, còn đẩy ra các loại giỏ quà "Trái tim mẹ", tiện cho các khách hàng mắc chứng khó lựa chọn.

Thứ muốn mua nằm trong khu quà tặng, làm thế nào cũng trốn không được người bán đẩy mạnh tiêu thụ.

Trình Miên đứng trong chốc lát, bỗng nhiên không có ***** mua sắm nữa.

Ra siêu thị, lúc đi ngang qua một cửa hàng đá quý nào đó, cậu bị áp phích trên tường thu hút ánh mắt.

Người mẫu cũng không phải là nghệ sĩ đang nổi nào đó, mà là một bà lão tóc trắng xóa, mặt mày cong cong, cười rất hiền từ, đang giơ tay, bày ra vòng tay và nhẫn xinh đẹp trên cổ tay.

Bước chân Trình Miên dừng lại, sau đó xoay người.

Vào cửa hàng, người bán hàng nhiệt tình chào đón.

"Cậu mua quà hay sao ạ?"

"Vâng."

Người bán hàng dẫn cậu đi tới trước tủ kính, đẩy mạnh tiêu thụ mặt hàng đang hot hiện giờ: "Sợi dây chuyền này được thiết kế riêng cho mẹ, rất có ý nghĩa, hợp làm quà tặng. Với lại nhân dịp lễ hội sẽ có ưu đãi..."

"Không phải tặng mẹ." Trình Miên ngắt ngang lời nhân viên bán hàng, ánh mắt tìm tòi trong tủ kính, các loại trang sức dưới ánh đèn lóng lánh lóa mắt.

Cậu chỉ vào một chiếc vòng tay bằng ngọc có chất lượng không tệ, là mẫu rất được người lớn tuổi yêu thích: "Em lấy chiếc này."

Nhân viên bán hàng nhìn món trang sức cậu chọn, hơi kinh ngạc nhưng không nói gì, đeo găng tay vào cẩn thận lấy ra.

"Cần hộp quà không ạ?"

"Có."

Nhân viên bán hàng mới vừa đi, Trình Miên lại gọi về: "Khoan đã."

Cậu nói: "Sợi dây chuyền này cũng gói lại giúp em."

Lúc tới nhà chú họ vừa vặn là giờ cơm trưa. Ra thang máy, thấy cửa để hé, bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra.

Hình như em họ Hoài Hi đã về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!