Chương 20: (Vô Đề)

Trans: Thuỷ Tích

Trình Miên sửng sốt tại chỗ, vài giây cũng chưa lấy lại phản ứng.

Con chuột của cậu đặt trên vũ khí con thỏ, biểu tượng của nó được phóng to lên, rõ ràng trông càng dễ thương hơn hình nhỏ nhiều.

[Mật] Phi Túng: Mua không?

Trình Miên nhìn tới nhìn lui vài lần, con chuột dời đi lại đặt lên, bối rối không biết phải làm sao.

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Vì sao?

Cậu cũng không cảm thấy quan hệ giữa mình và Phi Túng đã tốt tới mức này, thậm chí đối phương còn sẵn lòng vì cậu dùng nhiều hơn mười ngàn vàng để lấy món vũ khí này.

Vả lại vừa rồi ở trong phó bản, hai người họ cũng không tính là vui vẻ lắm?

... Tuy rằng là bản thân đơn phương giận dỗi nhưng Phi Túng cũng không phải đồ ngốc, cậu còn không thèm lấy tài liệu phụ cấp chắc chắn người ta có thể nhận ra cảm xúc của cậu.

[Mật] Phi Túng: Tiện tay.

Đương nhiên Bùi Túng Chi có thấy đồng đội đã làm cái gì. Tồn Cốt kéo Vân Trình Phong Miên vào đội là được sự ngầm đồng ý của anh cho nên anh vẫn có chút trách nhiệm.

Vì thế mới dùng giá cao mua lại, không muốn cậu bị bắt nạt.

Cũng không phải anh chính nghĩa cỡ nào, mà chỉ là muốn làm nên làm thôi.

Ngón tay Trình Miên ấn trên con chuột, gõ mấy sticker vào khung trò chuyện lại cảm thấy không hợp lắm nên xóa bỏ.

Cậu không có thói quen lấy đồ của người khác, huống gì mười ngàn vàng cũng không phải con số nhỏ.

Với lại, cậu lại có tư cách gì nhận sự giúp đỡ từ Phi Túng? Hai người ngay cả bạn bè cũng không phải.

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu.

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Tôi cảm thấy vẫn là tự mình đấu được sẽ tốt hơn. Tôi có hạn mức của chính mình, vượt qua với tôi là không còn giá trị nữa.

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Rất cảm ơn anh bằng lòng giúp đỡ, anh có thể giữ lại tự mình chơi.

Trình Miên đã không còn giận Phi Túng nữa, huống hồ Phi Túng cũng không tính là nổi nóng với cậu, tỉnh táo lại mới thấy chẳng phải chuyện gì to lớn cả.

Sợ đối phương cảm thấy giọng điệu quá cứng đờ, cậu còn cố ý gửi mấy cái icon dễ thương ở cuối.

Bùi Túng Chi nhìn kênh bạn bè, rũ mắt gõ chữ "Được".

Mua lại cũng là xúc động nhất thời, nếu đối phương không cần, thì thôi vậy.

Trình Miên vừa định rời khỏi khung trò chuyện, một tin nhắn mới lập tức nhảy ra.

[Mật] Tồn Cốt: Còn đó không?

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Còn còn.

[Mật] Tồn Cốt: Chuyện hôm nay, xin lỗi cậu.

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Hả?

[Mật] Tồn Cốt: Hai người Tiểu Mộng và Tiểu Chỉ là do tôi suy xét không chu đáo.

[Mật] Tồn Cốt: Chủ yếu là, tôi cũng không ngờ họ muốn món vũ khí đó đến vậy, haiz.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!