Trans: Thuỷ Tích
Sáng sớm Tết Thanh Minh, trời đổ mưa phùn mịt mù.
Cây liễu đâm chồi, thành phố An sau cơn mưa trong lành tươi mát, mang một loại ý vị khác hẳn.
Tới buổi tối, gạch lát nền ẩm ướt đã khô.
Trình Miên cùng bà nội dùng túi to đựng nhang đèn tiền giấy mang ra cửa.
Đèn đường trong khu tập thể đã hỏng mấy cái, tối tăm nhìn không rõ mấy, hai bà cháu tay trong tay chậm rãi đi đến bãi đất bên ngoài cổng sau.
Đất gò trồng cây công nghiệp, một ít bùn đất trôi đến trên lối đi bộ.
Chính phủ cũng không phân chia khu vực thờ cúng nhưng trên đường tới thấy có hai chiếc xe cứu hỏa, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ.
Lúc cả hai đến nơi đã có không ít người, trong bóng đêm, ánh nến cùng tiền giấy đang bị thiêu đốt, người sống lẩm bẩm những chuyện vụn vặt trong cuộc sống cho người quá cố, lại cầu xin phù hộ cho con cháu được bình an trôi chảy.
Một già một trẻ chọn một góc ngồi xuống.
Nhang đèn cắm trên củ cải gọt phẳng, sau đó thắp lên.
Bà nội Trình trong miệng lẩm bẩm, gọi tên ông nội Trình, cười ông không biết quý trọng sức khỏe đi quá sớm, bây giờ cháu trai đã có công ăn việc làm nhưng ông không có mệnh để hưởng thụ.
Nói chuyện không khách sáo, ánh mắt lại rất dịu dàng.
Trình Miên ở bên cạnh yên lặng đốt tiền vàng mã, không nói gì.
Không trong chốc lát suy nghĩ đã bay xa, cậu nhớ tới hồi còn nhỏ.
Ký ức đã rất lâu về trước, ông ba nát rượu của cậu không biết đã tới nơi nào đánh bài, mẹ cũng không biết đi đâu, để lại cậu ở nhà một mình.
Ngủ trưa tỉnh dậy, vừa khát vừa đói nhưng gọi không có ba mẹ đáp lời, oa oa khóc cả buổi chiều cũng không có ai để ý.
Tới tối đã đói đến không khóc được nữa, trước mắt đều là ngôi sao nhỏ.
Ông nội Trình là lúc này đến nhà, dù có dỗ thế nào cũng không được, bèn hỏi cậu có muốn lên phố ăn gì không.
Lúc ấy chân phải cậu còn khỏe mạnh, nghe nói có thể đi ăn gì đó, nhảy nhót rất vui.
Giờ đó đã không còn chuyến xe lên thị trấn nữa, cậu ghé lên sau lưng ông nội, khoác áo Tôn Trung Sơn màu xanh lam của ông cụ, không còn sợ gió đêm lạnh lẽo nữa.
Hai ông cháu một đường vừa đi vừa nghỉ, mất hơn hai tiếng mới vào đến trong thị trấn.
Họ đứng trước một cửa hàng hamburger, đối với Trình Miên mà nói, đó là một thứ rất mới lạ.
Trên người ông nội không có nhiều tiền nhưng để dỗ cậu vui vẻ vẫn dắt tay cậu đi vào.
Trình Miên ăn hamburger cùng Coca, bây giờ nghĩ lại, Coca là lạnh, hamburger thì nguội, thật sự không ngon chút nào nhưng lại ăn rất vui vẻ.
Ký ức sau đó đã trở nên khá mơ hồ, chắc là do mệt mỏi quá nên cậu đã ngủ mất, làm sao trở về cũng không nhớ rõ.
Cậu còn quá nhỏ.
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một xấp tiền giấy, Trình Miên nhìn qua.
Bà nội Trình e dè nhìn cậu: "Đốt một ít cho ba cháu đi."
Trình Miên đứng lên, phủi bụi đất trên người: "Cháu sang bên cạnh đợi bà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!